Ăn trọn cái bánh bao thịt, Liễu Nhân Nhân cảm thấy năng lượng tràn trề khắp cơ
thể. Nỗi u ám mấy ngày qua dường như tan biến sạch sẽ theo hương vị thịt mỡ
béo ngậy.
Trên đường xuống núi, bước chân nàng nhẹ tênh. Nàng không về nhà ngay mà đi
đường vòng, tranh thủ bán hết số nấm dại vừa hái được cho hệ thống, kiếm thêm
một khoản kha khá. Tổng số dư hiện tại đã lên tới gần 300 tệ – một con số khổng
lồ nếu so với thu nhập vài hào một ngày của nông dân thời này.
Về đến nhà, gian bếp vắng tanh.
Liễu Nhân Nhân bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa. Vẫn là thực đơn nghèo nàn muôn
thuở: bánh bột ngô và rau dại. Nhưng hôm nay, nhìn vào cái chạn bát trống trơn,
nàng nảy ra một ý định táo bạo.
Mọi người làm việc vất vả như vậy, cần chút chất đạm (thịt/cá/trứng) để bồi bổ.
Nàng mở giao diện hệ thống, mua 6 tệ một cân trứng gà, được 8 quả to tròn, vỏ
nâu bóng loáng.
Trong chạn còn đúng 3 quả trứng gà nhà đẻ. Liễu Nhân Nhân lén lấy 1 quả từ hệ
thống, trộn lẫn vào đám trứng kia, đánh tan ra rồi xào với chút hành hoa ít ỏi. Số
trứng còn lại nàng cất vội vào “Kho lưu trữ” của hệ thống – một không gian ảo có
khả năng giữ tươi vĩnh viễn.
Mùi trứng rán thơm lừng bay ra khỏi gian bếp, quyến rũ đến mức cái bụng vốn đã
no của Liễu Nhân Nhân cũng phải réo lên.
Buổi trưa, cả nhà đi làm về, ai nấy đều mệt phờ, mặt mũi lấm lem bùn đất. Nhưng
vừa nhìn thấy đĩa trứng xào vàng ươm trên bàn, mắt ai cũng sáng rực lên.
Mẹ Liễu – bà Khương Thúy Hoa là người tinh ý nhất. Bà cầm đôi đũa, liếc nhìn đĩa
trứng đầy đặn bất thường, rồi lại nhìn con gái út:
“Nhân Nhân, con xào mấy quả trứng đấy?”
Tim Liễu Nhân Nhân giật thót một cái. Nàng quên mất bà mẹ này quản lý gia đình
chặt chẽ thế nào, đến hạt gạo còn đếm được chứ nói gì đến trứng.
mua/chuong-3-bi-mat-trong-gian-bephtml]
“Dạ. con dùng 3 quả trong chạn thôi ạ” Nàng cố giữ giọng bình tĩnh, rồi nhanh
trí bồi thêm một câu, mặt không đỏ tim không đập: “Tại con thấy mọi người làm
mệt, nên con chọn mấy quả to nhất, lại cho thêm chút nước vào đánh bông lên
cho dôi ra đấy ạ”
Bà Khương Thúy Hoa nhìn con gái một lúc, thấy vẻ mặt “ngây thơ” của nàng thì
cũng không nghi ngờ gì thêm, chỉ lầm bầm: “Lần sau tiết kiệm chút, trứng gà còn
để đổi muối”
Cha Liễu xua tay: “Thôi, con nó có hiếu, cả nhà ăn đi cho nóng”
Bữa cơm trưa hôm ấy trôi qua êm đềm hơn hẳn. Miếng trứng xào béo ngậy, dù
mỗi người chỉ được gắp một ít, nhưng cũng đủ làm ấm lòng những người lao
động cực nhọc. Liễu Nhân Nhân nhìn cháu gái Chi Chi ăn ngon lành, trong lòng
thầm vui vẻ.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Đêm xuống.
Tiếng ếch nhái kêu ộp oạp ngoài ruộng, bóng tối bao trùm thôn xóm tĩnh mịch.
Dưới ánh đèn dầu tù mù như hạt đậu, Liễu Nhân Nhân ngồi trên giường, bắt đầu
kiểm kê tài sản.
Nàng lôi từ đáy rương của hồi môn ra một chiếc quần vải xanh, móc trong túi bí
mật được khâu bên trong ra một xấp tiền giấy cũ kỹ.
Mười tờ “Đại Đoàn Kết” mệnh giá 10 đồng. Tổng cộng 100 đồng.
Đây là vốn liếng cha mẹ cho và tiền tử tuất của Cố Thành mà nguyên chủ lén giữ
lại. Cộng với số tiền trong hệ thống, nàng tạm thời không lo chết đói.
Nhưng Liễu Nhân Nhân hiểu rõ, nàng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ được.
Nhà anh trai chị dâu đông người chật chội, miệng ăn thì nhiều mà lương thực thì
ít. Mâu thuẫn với chị dâu hai hôm nay chỉ là khởi đầu. Thêm nữa, nàng có bí mật
hệ thống, sống tập thể thế này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Nàng cần không
gian riêng, cần tự do để “làm giàu”.
Ánh mắt Liễu Nhân Nhân kiên định nhìn vào ngọn đèn dầu đang nhảy múa.
Mục tiêu trước mắt: Tích lũy tiền bạc, tìm cơ hội dọn ra ngoài, và sống một cuộc
đời “phú bà” giữa thời bao cấp!