Cố Thành xách đồ ra cửa, Liễu Nhân Nhân nhìn đống lương thực chất đầy bếp
mà cười không khép được miệng, sau này tha hồ cải thiện bữa ăn một cách
quang minh chính đại.
Bận rộn một hồi đã đến cuối tháng 9, lương thực trong thôn phần lớn đã thu
hoạch xong, ngoài đồng chỉ còn lại khoai lang, mà khoai lang thì chưa cần thu
gấp.
Xét thấy thời gian qua mọi người đã quá vất vả, trưởng thôn tuyên bố cho cả thôn
nghỉ xả hơi hai ngày.
Khoai lang của thôn tạm thời chưa thu, nhưng khoai lang nhà Liễu Nhân Nhân thì
phải tranh thủ thu hoạch ngay. Công việc của Cố Thành đã chốt xong, ba ngày
nữa hắn phải lên huyện đi làm. Đi làm rồi thì mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày, sợ
đến lúc đó không có thời gian dỡ khoai, hắn quyết định thu hoạch khoai trước khi
đi làm.
Chiều hôm nay dân làng tan làm sớm hơn mọi khi.
Về đến nhà, Cố Thành cầm cuốc chuẩn bị xử lý ruộng khoai lang trong sân. Liễu
Minh Viễn biết nhà em gái thu khoai trong hai ngày này nên cũng sang giúp một
tay. Hai người đàn ông lực điền, trước khi trời tối là giải quyết xong đám khoai
lang trong sân.
Liễu Nhân Nhân ngồi dưới mái hiên, tay cầm quả táo đỏ cắn rồm rộp. Khương
Thúy Hoa sang thăm con gái, tiện thể xách cho nàng một rổ rau xanh.
Thấy Liễu Nhân Nhân ngồi ăn táo như bà chủ địa chủ, bà không nhịn được tặc
lưỡi: “Cuộc sống của con bây giờ. đúng là sướng như tiên”
Giờ trong thôn ai mà không ghen tị với con gái bà? Chồng không những có công
ăn việc làm hưởng lương, việc nhà cũng làm không ít. Con gái bà chỉ việc yên
tâm dưỡng thai, làm đám đàn bà trong thôn ghen nổ mắt.
Liễu Nhân Nhân đưa cho bà quả táo, cười nói: “Mẹ, đều là công lao của mẹ cả
đấy, mắt nhìn người của mẹ chuẩn thật, chọn được chàng rể tốt thế này”
Cố Thành người đàn ông này đúng là không chê vào đâu được, chuẩn ông chồng
“nhị thập tứ hiếu”.
“Chứ còn gì nữa! Hồi đó bao nhiêu người đến làm mối, mẹ liếc mắt cái là ưng
ngay nó” Nhắc đến chuyện này Khương Thúy Hoa đắc ý ra mặt. Tuy quá trình có
hơi trắc trở, nhưng may là mọi chuyện đã qua, cuộc sống sau này của con gái
không cần phải lo nghĩ nữa.
“Nhưng mà,” Khương Thúy Hoa dặn dò, “Đóng cửa bảo nhau sống thế nào cũng
được, ra ngoài đường đừng có khoe khoang đấy” Thời buổi này ai cũng khó
khăn, con cứ suốt ngày ăn sung mặc sướng ở nhà, người khác nhìn vào cũng
ngứa mắt. Lâu dần dễ rước họa vào thân.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Con biết rồi, con cũng đâu phải người thích khoe mẽ”
“Dù sao cẩn thận vẫn hơn” Khương Thúy Hoa nói xong lại đổi chủ đề, “À quên
chưa hỏi con, bao giờ Cố Thành sang bên nhà nội?”
Con rể dạo này toàn làm việc trong thôn, chưa về bên đó chuyến nào. Bà biết vợ
chồng son định cư ở thôn này, trong lòng cũng thổn thức mãi, con gái làm thế
đúng là hơi không hiểu chuyện. Nhưng con rể chịu chiều theo ý vợ, bậc cha mẹ
như bà cũng không quản được nhiều.
Liễu Nhân Nhân không chắc chắn: “Anh ấy bảo xong vụ thu hoạch sẽ đi, chắc là.
dỡ xong khoai lang sẽ về một chuyến”
“Thế con nhớ dặn nó mang nhiều quà cáp về chút” Khương Thúy Hoa ân cần dạy
bảo, “Hai đứa ra ở riêng vốn đã dễ bị đàm tiếu rồi, không thể lại mang tiếng bất
hiếu với cha mẹ chồng được”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Dù hai ông bà thông gia có làm gì sai thì họ vẫn là cha mẹ ruột của Cố Thành, vì
Cố Thành, có những việc bắt buộc phải làm. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh
tiếng của hai vợ chồng sau này. Nhất là Cố Thành, sau này hắn đường đường là
cán bộ lãnh đạo, không thể để người ta nói là không có hiếu.
Nhắc đến công việc của Cố Thành, Khương Thúy Hoa càng thêm hài lòng. Cố
Thành được sắp xếp làm phó xưởng trưởng xưởng thép trên huyện. Ái chà chà,
xưởng thép là nhà máy lớn nhất huyện, chức phó xưởng trưởng này của Cố
Thành to lắm chứ chẳng đùa!
Liễu Nhân Nhân vội gật đầu: “Con nói với anh ấy từ sớm rồi, anh ấy biếu tiền hay
quà con đều không có ý kiến”
“Đúng là không quản được, người ta dù sao cũng là người một nhà, đánh gãy
xương còn dính gân mà” Khương Thúy Hoa nói xong việc thì định về, “Con hiểu
chuyện là được, mẹ về đây”
mua/chuong-30-cong-viechtml]
Liễu Nhân Nhân giữ lại: “Mẹ ở lại ăn cơm tối nhé?”
Khương Thúy Hoa từ chối: “Không có việc gì mẹ ở lại làm cái gì, việc nhà còn
đang đợi kia kìa” Bà hay lo, không có bà ở nhà là không yên tâm.
Liễu Nhân Nhân lại bảo: “Lát con giữ anh ba ở lại ăn cơm”
Lần này Khương Thúy Hoa không từ chối.
Liễu Nhân Nhân ngồi thêm một lát rồi vào bếp nấu cơm.
Ngày hôm sau, hai người đàn ông lại hì hục cả buổi sáng, cuối cùng cũng dỡ
xong khoai lang ở cả hai mảnh đất. Thu hoạch khá tốt, tuy năng suất khoai lang
thời này không cao bằng thời hiện đại nhưng cũng không tồi, rải đầy sân phơi cho
khô bùn đất.
Liễu Minh Viễn trêu: “Em út, chỗ khoai này không được một nghìn cân thì cũng
phải tám chín trăm cân đấy, em với em rể có hai người, nhiều khoai thế này ăn
bao giờ cho hết”
Không thể ngày nào cũng gặm khoai lang trừ bữa được chứ? Hơn nữa khoai lang
cũng không để được lâu.
Liễu Nhân Nhân cứng cỏi đáp: “Uổng công anh là người nhà quê, trong tay có
lương thực trong lòng không hoảng hốt, anh không hiểu à? Khoai không để được
lâu thì em phơi khoai khô, làm miến khoai lang ăn”
Dù sao nhìn đống khoai lang này nàng thấy vui lắm. Đợi đến năm mất mùa, khối
người muốn ăn khoai lang còn chẳng có mà ăn.
“Tùy em bày vẽ” Liễu Minh Viễn lầm bầm. Hắn thì sợ khoai lang đến già rồi, năm
nào thu hoạch xong cũng là chuỗi ngày ăn khoai lang trừ bữa.
Thu xong khoai lang, quả nhiên Cố Thành nhắc đến chuyện về nhà.
“Sáng mai đi” Còn hai ngày nữa là đi làm, không đi bây giờ thì sau này càng
không có thời gian.
Cố Thành bảo cũng mang bốn món quà về, giống hệt bên nhà ngoại: 5 cân gạo tẻ,
5 cân bột mì thượng hạng, không có bánh táo và đồ hộp.
Cố Thành nói: “Sáng mai anh lên huyện mua thêm hai món nữa, chắc là điểm tâm
với hoa quả”
Liễu Nhân Nhân gợi ý: “Hay là mua thêm hai cân thịt lợn?”
Mua thịt lợn thiết thực hơn điểm tâm hoa quả nhiều.
Cố Thành lắc đầu: “Em ở trong thôn nên chưa biết tình hình trên huyện”
“Sao thế?” Liễu Nhân Nhân hỏi.
Cố Thành cau mày: “Dạo trước các nơi bị dịch lợn, thiệt hại hơn nửa số lợn, giờ
nguồn cung thịt lợn trên huyện khan hiếm lắm. Người thành phố muốn mua thịt
lợn phải đi xếp hàng từ tờ mờ sáng, đi muộn là chẳng còn gì mà mua”
Người thành phố mua thịt còn khó thế, huống hồ người nhà quê. Chuyện dịch lợn
Liễu Nhân Nhân có biết, nhưng chuyện thịt lợn khan hiếm trên huyện thì nàng
không rõ thật: “Thế chẳng lẽ sau này không được ăn thịt lợn nữa à?”
Haizz, từ lúc Cố Thành đến, nàng chưa được ăn miếng thịt lợn nào, cùng lắm là
lén ăn cái bánh bao thịt cho đỡ thèm. Năm nay tình hình đã thế này, sang năm.
ăn thịt chắc càng khó hơn. Nghĩ mà xem, đến lúc đó người còn chẳng có cái mà
ăn, ai còn hơi sức đâu mà nuôi lợn.
Cố Thành an ủi nàng: “Cũng chưa chắc, đợi anh đi làm rồi xem có cơ hội mua
được thịt lợn không”