Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 34: Vật tư



Liễu Trường Toàn đi đầu nói: “Cố Thành mạo hiểm mới đánh được con dê,

chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của người ta. Thế này đi. mọi người có

thể lấy lương thực hoặc trứng gà để đổi, có thứ tốt khác cũng được”

Phía dưới liền có người nhao nhao hỏi: “Trưởng thôn, tôi mang đậu xanh có được

không, đổi thế nào?” “Bột ngô đổi ra sao?” “Trưởng thôn, tôi mang mật ong, cũng

là thứ tốt đấy” “Ây da, nhà tôi chỉ có rau khô, có cho đổi không? Cho chút thịt nếm

vị là được” ..

Mọi người kẻ một câu người một câu hỏi han. Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt,

ai nấy đều thèm đến phát hoảng. Dù sao cũng sắp chia lương thực, lúc này bọn

họ cũng chịu bỏ ra đổi chút thịt ăn.

Sợ vợ chồng Cố Thành trẻ tuổi da mặt mỏng, Liễu Trường Toàn dứt khoát giúp

người giúp cho trót, tiếp tục nói: “Nếu dùng lương thực đổi, một cân thịt dê đổi hai

cân lương thực tinh (gạo, bột mì), hoặc năm cân lương thực thô (ngô, khoai).

Ngoài ra. ai thật sự khó khăn thì xem xét cho đổi nửa cân hoặc mấy lạng, mọi

người cũng đừng chê ít nhé”

Nói xong, Liễu Trường Toàn tiên phong dùng bốn cân gạo tẻ đổi hai cân thịt dê.

Dân làng cũng không ngốc, mình mang đến thứ gì, mấy cân mấy lạng trong lòng

đều rõ. Có nhiều người nhìn như vậy, cũng không ai dám nói lời vô liêm sỉ. Cho

nên quá trình đổi thịt dê diễn ra khá thuận lợi.

Mọi người đều đang nhìn, Cố Thành cũng không tiện bên trọng bên khinh. Nhưng

luôn có những nhà quan hệ tốt với nhà họ Liễu, hoặc họ hàng thân thích, ít nhiều

cũng phải chiếu cố một chút. Khương Thúy Hoa liền làm chủ, đem tiết dê, gan,

tim. các loại nội tạng dê cắt ra chia cho mọi người mỗi người một ít gọi là có

chút lòng thành.

Còn có Liễu Trường Toàn, thời gian qua giúp đỡ nhà Liễu Nhân Nhân không ít.

Khương Thúy Hoa lén đưa thêm cho ông ấy một cân thịt dê. Liễu Trường Toàn vui

vẻ nhận lấy, không phải ông tham một cân thịt này, nhưng không nhận thì làm

người ta khó xử. Ông rất coi trọng Cố Thành, nếu không cũng sẽ không nơi nơi

giúp đỡ hắn.

Con dê núi các bộ phận cộng lại cũng chỉ tầm hơn trăm cân. Cố Thành giữ lại cho

nhà mình một khối mỡ lá và năm cân thịt, còn lại bao gồm cả đầu dê và da dê đều

đổi hết. Thịt cũng phân loại, những chỗ ít thịt thì đổi rẻ hơn một chút.

Thịt dê không nhiều, chưa đến nửa giờ đã đổi sạch sẽ. Những người đến sau

chậm chân, cuối cùng ngay cả khúc xương dê cũng không đổi được, đành thất

vọng ra về.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Trên mặt đất chất đầy đồ đạc đổi được. Tuy không phải của nhà mình, nhưng

Khương Thúy Hoa vẫn mừng thay cho con gái, nhiều lương thực thế này đủ cho

đôi vợ chồng trẻ ăn được một thời gian khá dài.

Cố Thành cắt ba cân thịt dê, cùng với khối mỡ lá giữ lại kia gói hết cho Khương

Thúy Hoa.

“Mẹ, vất vả mọi người tới giúp đỡ, chút thịt này mẹ mang về ăn đi ạ” Cố Thành

nói.

Khương Thúy Hoa cười tủm tỉm: “Cho mẹ hai cân thịt là được rồi, còn lại các con

giữ lấy mà ăn”

“Mỡ lá có thể thắng lấy mỡ nước, là cố ý giữ lại cho mẹ đấy” Cố Thành giải thích,

“Nhà con ít người, dầu mỡ đủ ăn rồi”

Nhà họ Liễu đông người, một tháng chỉ có một hũ mỡ nhỏ, quả thực là không đủ

ăn. Con rể có tâm như vậy, Khương Thúy Hoa nghe càng thêm cao hứng.

“Thế cũng được” Nếu là con gái đưa, bà còn ngại không dám nhận trước mặt con

rể, nhưng chính miệng con rể nói, bà liền vui vẻ nhận lấy.

Sau khi mọi người về hết, trong sân rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

“Tối nay dùng củ cải hầm thịt dê nhé?” Liễu Nhân Nhân hỏi, nàng không rành làm

thịt dê lắm, sợ làm không ngon lại lãng phí, cứ hầm canh cho an toàn.

“Được, để anh đi chặt thịt” Cố Thành không kén chọn, ăn gì cũng được.

mua/chuong-34-vat-tuhtml]

Liễu Nhân Nhân đi tìm củ cải gọt vỏ, hai vợ chồng mỗi người một việc.

Chờ thịt dê hầm trong nồi, hai người lại cùng nhau thu dọn đống đồ đổi được từ

dân làng. Vì làm trước mặt mọi người, bọn họ cũng không dám lấy tiền trắng trợn,

nên đều là đổi vật tư. Đồ đạc thượng vàng hạ cám rất lộn xộn, bọn họ phải phân

loại những thứ giống nhau ra gom lại một chỗ.

Bận rộn một hồi lâu mới thu dọn xong, cuối cùng thống kê lại: Gạo tẻ có sáu cân,

bột mì loại tốt bảy cân rưỡi, bột ngô nhiều nhất, tròn 50 cân. Ngô mảnh 35 cân,

khoai lang khô 30 cân, đậu xanh mười cân, đậu đỏ năm cân, đậu nành mười lăm

cân, khoai tây hai mươi cân. Còn có một hũ mật ong, một gói táo đỏ, hai con cá

mặn, một túi nấm khô, một túi rau khô. Một súc vải dệt thủ công, hai cân bông, hai

cân quả hồng, hai cái sọt mới đan, ba cái sàng lớn.

“Oa ~” Liễu Nhân Nhân không nhịn được phấn khích, “Đổi được nhiều lương

thực thế này, thật là quá hời”

Chẳng phải sao, một con dê hoang mà đổi được gần hai trăm cân lương thực.

Quan trọng nhất là con dê này bắt được trên núi, không tốn một xu chi phí nào.

Cố Thành thấy vợ vui vẻ, thuận miệng nói: “Lần sau có cơ hội, anh lại lên núi dạo

một vòng”

Dê hoang thịt vẫn chưa đủ nhiều, nếu săn được lợn rừng thì tốt hơn.

“Đừng có mà mơ!” Liễu Nhân Nhân lườm hắn một cái, nghiêm túc nói, “Nếu thực

sự muốn đi, chỉ được săn một hai con gà rừng hay thỏ hoang ở mấy ngọn núi gần

đây thôi, đừng có vào rừng sâu. Nhà mình đâu có nghèo đến mức không có cơm

ăn, không cần dựa vào cái này để kiếm lương thực. Anh mà có mệnh hệ gì, mẹ

con em biết sống sao?”

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cho dù thân thủ Cố Thành có tốt đến đâu, cũng sợ

gặp tình huống bất trắc.

Cố Thành bị nàng nói làm trái tim hơi rung động, vội vàng giải thích: “Anh sẽ

không sao đâu, trước kia ở bộ đội, có khi làm nhiệm vụ trong rừng không có cái

ăn, cũng thường xuyên đi săn mà”

“Thế cũng không được” Liễu Nhân Nhân sa sầm mặt hỏi, “Anh có nghe không

hả?”

“. Được rồi” Vợ cũng là quan tâm mình, Cố Thành mềm lòng, tự nhiên nàng nói

gì cũng nghe theo.

Liễu Nhân Nhân lúc này mới yên tâm. Cố Thành tuyệt đối là người giữ lời hứa,

chuyện đã đáp ứng nàng thì chắc chắn sẽ để trong lòng.

Khi thịt dê sắp chín, Liễu Nhân Nhân dán mấy cái bánh bột ngô quanh thành nồi,

đậy vung lại tiếp tục đun lửa. Chờ thịt chín thì bánh cũng ăn được. Hơn nửa nồi

thịt dê hầm củ cải, cũng chẳng cần làm món khác.

Đêm nay, cả thôn Liễu gia đều thoang thoảng mùi thịt dê. Thời buổi này, được ăn

một miếng thịt tuyệt đối là chuyện hạnh phúc.

Đến khi thịt hầm xong thì trời đã tối hẳn. Thắp đèn dầu lên, hai vợ chồng bắt đầu

ăn cơm. Trên bàn chỉ có một chậu thịt dê hầm củ cải to và một rổ bánh bột ngô.

Liễu Nhân Nhân gắp một miếng thịt nếm thử. Dê núi hoang dã, hoàn toàn ăn cỏ

trên núi mà lớn, lại thêm củ cải và gừng khử mùi, nên mùi hôi rất nhạt, ăn vào rất

thơm. Hầm lâu như vậy, thịt dê mềm nhừ, vào miệng là tan.

Liễu Nhân Nhân ăn uống thả phanh, gặm hai cái bánh bột ngô, củ cải cũng ăn rất

nhiều. Nhưng thịt dê thì chỉ ăn hai miếng, nàng cũng không dám ăn nhiều, sợ ảnh

hưởng không tốt đến thai nhi. Thời này bà bầu ăn uống cũng chẳng kiêng kỵ gì

mấy, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Hai cân thịt dê, Liễu Nhân Nhân chỉ ăn hai miếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.