Trong bát vẫn còn rất nhiều thịt dê.
Cố Thành ngạc nhiên hỏi: “Sao em không ăn?”
Liễu Nhân Nhân cười với hắn, nói lấp lửng: “Anh không biết đấy thôi, bà bầu
không được ăn nhiều thịt, phải kiểm soát cân nặng, nếu không thai nhi to quá sẽ
khó sinh”
Đương nhiên, thời này người có suy nghĩ ấy không nhiều, đa số các gia đình cũng
chẳng có thịt mà ăn, nên không bận tâm vấn đề đó.
Cố Thành là đàn ông con trai, thật sự không biết phụ nữ sinh con còn có cái chú
trọng này.
Liễu Nhân Nhân gắp cho hắn một miếng thịt, khóe miệng ngậm cười: “Anh là đại
công thần của nhà mình, ăn nhiều một chút, không ăn hết để đến mai lại mất
ngon”
Cố Thành sức ăn lớn, hai cân thịt dê ăn sạch sành sanh, củ cải cũng hết, chỉ còn
thừa lại hai miếng bánh ngô.
“Để dành sáng mai ăn vậy” Hắn lúc này là thật sự no căng.
Một bữa cơm hai vợ chồng đều ăn rất thỏa mãn.
Sáng hôm sau, Cố Thành rảnh rỗi không có việc gì, bèn đi thu hoạch bí đỏ trong
vườn. Lúc trước sửa nhà, Liễu Nhân Nhân trồng khá nhiều bí đỏ quanh tường
rào. Giờ dây bí đã dần khô héo, cũng là lúc thu hoạch.
Bí đỏ hái xuống chất đống ở phòng chứa đồ, thứ này để được lâu, càng để lâu
càng ngọt nên không vội ăn. Có điều, bí đỏ nhà nàng quả thực hơi nhiều, giống bí
ở đây là loại hình hồ lô, vỏ vàng, quả rất to. Phòng chứa đồ đầy ắp bí, có mười
hai quả bí lớn, quả nhẹ nhất cũng năm sáu cân, quả to nhất chừng mười cân. Còn
hơn hai mươi quả bí nhỏ, nhìn qua là thấy rất nhiều. Trong thôn nhà nào cũng
trồng ít bí đỏ, không phải của hiếm nên cũng chẳng cần đem biếu, chỉ có thể giữ
lại ăn dần.
Buổi chiều, Liễu Minh Viễn tới tìm Cố Thành, hai người cùng lên núi đi dạo. Mang
theo em vợ nên Cố Thành cũng không dám đi xa, chỉ loanh quanh mấy ngọn đồi
gần đó. Cũng không phải không có thu hoạch, lúc về, Cố Thành xách theo hai con
thỏ hoang. Liễu Minh Viễn cũng không về tay không, xách một con gà rừng hớn
hở về nhà.
Trong nhà đã không còn chỗ nuôi thỏ, hai con gà rừng hôm qua mang về vẫn còn
nhốt trong chuồng gà. Đợt trước Cố Thành xin nhà thím Béo năm con gà con về
nuôi. Chuồng heo giờ ngăn thành hai gian, một bên là sáu con gà mái đang đẻ,
một bên là năm con gà con để dành cho lúc ở cữ. Năm con gà này chờ Liễu Nhân
Nhân sinh xong sẽ giếc thịt, nuôi cũng không tốn kém gì.
Nhưng hai con gà rừng thì không thể nuôi mãi, bị người khác nhìn thấy cũng
không hay, mà hôm qua mới ăn thịt dê xong. Hôm nay cũng không tiện giếc gà
ăn ngay, đành phải nuôi tạm vài ngày. Còn về thỏ, trong thôn không có quy định
cấm nuôi thỏ. Hơn nữa, Cố Thành nói con thỏ cái bụng to, chắc là đang chửa, lúc
này càng không thể giếc.
Haizz! Liễu Nhân Nhân cũng không ngờ có ngày mình lại phát sầu vì không có
chỗ nuôi gà nuôi thỏ. Cố Thành dù sao cũng đang rảnh, liền dùng gạch mộc xây
một cái chuồng quây lại chuyên để nuôi thỏ. Sau này thỏ mẹ đẻ, trong nhà lại có
thêm mấy con thỏ con. Cho dù sau này không mua được thịt heo, cũng không lo
thiếu thịt ăn. Dù sao. Liễu Nhân Nhân cũng không thiếu đồ cho thỏ ăn.
Chờ lo xong việc nhà, Cố Thành cũng bắt đầu đi làm. Vì làm ở huyện nên buổi
trưa hắn không về, ăn cơm tại nhà ăn của nhà máy.
Người trong thôn thì bận rộn thu hoạch khoai lang, bận rộn cả tuần, cuối cùng
cũng thu xong hết. Điều này cũng có nghĩa là vụ thu hoạch năm nay của thôn đã
kết thúc. Do ảnh hưởng của đợt thiếu nước trước đó, sản lượng lương thực năm
nay giảm một hai phần so với năm ngoái. Nhưng dân làng vẫn vui vẻ hỉ hả, ai nấy
đều chờ chia lương thực, bận rộn hơn nửa năm trời chỉ trông mong vào lúc này.
Thu hoạch xong nhưng việc đồng áng vẫn còn.
mua/chuong-35-dao-hamhtml]
Tối hôm nay lúc ăn cơm, Liễu Nhân Nhân cười nói với Cố Thành: “Trong thôn có
thông báo, ngày mai tan làm sẽ chia lương thực”
Nói xong, nàng gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng. Xưởng thép là xưởng
lớn, thức ăn khá tốt, nghe nói mỗi cuối tuần đều có thịt kho tàu, ngày thường cũng
có chút thịt băm. Mấy ngày nay, Cố Thành mỗi ngày tan làm đều mua một phần
món mặn mang về.
Chia lương thực là chuyện vui lớn, Cố Thành tự nhiên cũng cao hứng: “Vừa hay
ngày mai anh được nghỉ, hầm cũng nên đào rồi, mai anh nhờ thêm vài người tới
giúp”
Hắn chỉ được nghỉ một ngày, nhờ đông người một chút, tranh thủ ngày mai đào
xong cái hầm.
Liễu Nhân Nhân lúc này không nói gì. Đúng là nên đào hầm, nếu không lương
thực trong nhà chẳng có chỗ để. Trong thôn ai cũng có lúc khó khăn, nhờ người
giúp đỡ cũng không cần trả tiền công, nhưng phải lo một bữa cơm.
Liễu Nhân Nhân lẩm bẩm: “Ngày mai giếc một con gà rừng đi” Vừa hay hai con
gà rừng trước đó chưa kịp ăn. Mời người ta giúp đỡ, cũng phải chuẩn bị chút đồ
ăn ngon đãi khách.
Cố Thành bổ sung: “Lát nữa anh ra sông thả lờ, xem có bắt được ít cá không”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Có thịt gà lại có cá, thế là tươm tất rồi. Cố Thành làm việc ở xưởng thép, lại là
Phó xưởng trưởng, người trong thôn đều muốn giao hảo với hắn.
Ngày hôm sau, ngoài ba anh em nhà Liễu Minh Thành, còn mời thêm năm người
trong thôn tới giúp. Tính cả Cố Thành là chín gã đàn ông lực lưỡng. Ăn xong bữa
sáng, mấy người liền bắt đầu hì hục đào đất trong sân.
Khương Thúy Hoa biết con gái hôm nay đào hầm, cố ý qua giúp nấu cơm trưa,
còn mang theo một rổ rau, một nắm miến khoai lang và mấy cái bát lớn.
Liễu Nhân Nhân chuẩn bị món mặn gồm một con gà rừng, non nửa thùng cá tạp
và mười quả trứng gà. Món chay thì càng nhiều: cà tím, hẹ, mướp hương, cải
trắng, bí đỏ, khoai tây.
“Gà hầm nấm, cá tạp kho tỏi, trứng xào hẹ. Mẹ, làm ba món mặn này đủ không
ạ?” Liễu Nhân Nhân lần đầu tiên đãi nhiều khách như vậy, trong lòng hơi lo.
“Đủ rồi đủ rồi, nhiều đồ ngon thế này sao mà không đủ” Khương Thúy Hoa nhìn
đến hoa cả mắt. Chỉ riêng con gà rừng kia đã ba bốn cân rồi, bữa này quá thịnh
soạn, những nhà khác trong thôn không ai lấy ra được nhiều đồ ngon như vậy để
đãi khách đâu.
Liễu Nhân Nhân cười cười, tiếp tục đếm ngón tay tính toán: “Làm thêm năm món
chay nữa: cải trắng hầm miến, cà tím kho đậu đũa, mướp hương hấp tỏi, bí đỏ
xào, hẹ xào”
Khương Thúy Hoa gật đầu: “Vừa vặn tám món, đủ ăn”
Đông người ăn cơm như vậy, không làm nhiều món thì cũng khó coi. Món chính
thì làm bánh bột ngô. Đồ ăn nhiều, bánh cũng bao no. Buổi trưa, ai nấy đều ăn
đến bóng nhẫy cả miệng. Liễu Nhân Nhân nấu ăn nỡ bỏ gia vị, ngay cả rau xanh
cũng ngon hơn hẳn nhà bình thường. Ăn xong, ngay cả nước sốt cũng bị đám đàn
ông lấy bánh chấm sạch sành sanh.
Ăn no, buổi chiều mấy người đàn ông làm việc càng thêm hăng hái. Khoảng 6 giờ
chiều, hầm đã được dọn dẹp xong xuôi.
Đào xong hầm, Cố Thành lấy bao thuốc lá mời mọi người, mỗi người đến giúp
đều được hai điếu thuốc. Lúc ra về, ai nấy đều cười tươi rói.