Sắp đến giờ tan làm, trong thôn chuẩn bị chia lương thực ngay, bọn họ phải về
chuẩn bị một chút.
Liễu Nhân Nhân trong lòng vừa phấn khích vừa tò mò, cơm tối còn chưa ăn xong
đã kéo Cố Thành ra sân phơi lúa, lát nữa sẽ chia lương thực ở đó.
Sân phơi lúa người rất đông, lúc này mọi người cũng chẳng còn tâm trí ăn cơm
tối, cứ túc trực ở đây chờ. Bận rộn cả năm trời, chia lương thực là khoảnh khắc
kích động lòng người nhất, sân phơi lúa tràn ngập tiếng cười nói.
“Cha” Liễu Nhân Nhân nhìn thấy Liễu Lai Phúc cũng ở đó, vội vàng sán lại gần.
Liễu Lai Phúc nhìn con gái con rể một cái, gật đầu hỏi: “Chuẩn bị bao tải chưa?”
Lương thực chia xong phải tự mình bỏ vào bao tải chở về nhà.
“Mang rồi ạ” Cố Thành kéo xe đẩy tay tới.
Liễu Trường Toàn đến rất sớm, không nói nhiều lời, cầm quyển sổ bắt đầu đối
chiếu công điểm của từng nhà, sau đó chia tiền và lương thực. Đúng vậy, dân
làng làm công cũng có tiền lãnh, nhưng không nhiều lắm, cái chính chủ yếu vẫn là
lương thực.
Trong thôn chia lương thực rất đơn giản, gạo, lúa mạch. đều chia nguyên vỏ,
ngô cũng để cả lõi. Rốt cuộc thời buổi này lương thực khan hiếm, vỏ trấu cũng
không thể lãng phí.
Liễu Nhân Nhân lúc đầu còn rất hào hứng, nhưng chẳng bao lâu sau đã thấy
chán. Nàng bụng mang dạ chửa hơn tám tháng, tháng này không thể ngồi lâu
cũng không thể đứng lâu, nếu không sẽ rất khó chịu.
Chờ mãi cũng chưa đến lượt nhà mình, Liễu Nhân Nhân dứt khoát tìm một chỗ
bên cạnh ngồi, để Cố Thành một mình ở trong chờ chia lương. Trùng hợp là bên
cạnh nàng cũng có một thai phụ đang ngồi, bụng nhìn cũng cỡ nàng, Liễu
Nhân Nhân nhận ra cô ấy. Là Dương Quế Chi, vợ của Liễu Nhị Cẩu ở cuối thôn.
Nhà cô ấy cách nhà nàng khá gần, chẳng qua Liễu Nhân Nhân ít qua lại với người
trong thôn nên không thân lắm.
Dương Quế Chi là mang thai lần hai, đứa đầu là con gái ba tuổi, cũng coi như
có chút kinh nghiệm. Cô ấy nhìn bụng Liễu Nhân Nhân, cười nói: “Nhìn bụng cô
thế này, tám phần là con trai rồi”
Khương Thúy Hoa thực ra cũng từng nói nàng mang thai giống con trai, Liễu
Nhân Nhân không tỏ ý kiến: “Con trai con gái đều như nhau cả”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Dương Quế Chi xoa bụng mình, trong mắt thoáng qua tia u sầu: “Cũng đúng, cô là
con đầu lòng, trai hay gái đều được. Không giống tôi”
Đứa đầu của cô ấy là con gái, lần này nếu lại sinh con gái nữa, bản thân cô ấy
không chê, con nào chẳng là núm ruột mình đẻ ra. Nhưng bà mẹ chồng của cô
ấy. Dương Quế Chi cười khổ, nếu lại sinh con gái, mẹ chồng cô ấy chắc chắn sẽ
mắng chết cô ấy mất. Ở nông thôn, phụ nữ không sinh được con trai thì ra
đường không ngẩng đầu lên nổi. Nghiêm trọng hơn còn bị nhà chồng đuổi ra khỏi
cửa.
Liễu Nhân Nhân không thể hiểu nổi cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của thời đại
này, bèn lảng sang chuyện khác: “Chị Quế Chi, chị còn bao lâu nữa thì sinh?”
Dương Quế Chi hoàn hồn: “Còn hơn hai tháng nữa”
Liễu Nhân Nhân cười nói: “Vậy cũng tầm tầm như em”
Có thể do ngày dự sinh gần nhau, Liễu Nhân Nhân cũng muốn giao hảo với
Dương Quế Chi, hai nhà lại ở gần. Sau này con cái lớn lên, biết đâu còn chơi
được với nhau.
Dương Quế Chi liền lấy giọng điệu người từng trải nói: “Cô là con so, có khả năng
sẽ sinh sớm đấy”
“Thế ạ?” Liễu Nhân Nhân ngây ngô hỏi, nàng lần đầu sinh con nên không rành vụ
này.
mua/chuong-36-chia-luong-thuchtml]
“Ừ, lúc tôi sinh con bé lớn cũng sớm hơn mười ngày. Hơn nữa, con so thường
khó sinh, lúc ấy tôi đau cả ngày cả đêm mới sinh được” Dương Quế Chi xuýt xoa.
Lúc ấy cô đau gần chết, nhưng vì sinh con gái nên mẹ chồng ngay cả quả trứng
gà cũng không cho ăn, ở cữ chưa xong đã bị sai ra đồng làm việc. Làm dâu người
ta thật không dễ dàng, Dương Quế Chi cũng không biết lúc ấy mình đã vượt qua
thế nào.
Liễu Nhân Nhân nghe mà sợ, thời này kỹ thuật y tế lạc hậu, phụ nữ nông thôn
sinh con đều nhờ bà mụ trong thôn đỡ. Liễu Nhân Nhân đến từ thời hiện đại, chắc
chắn không thể chấp nhận phương thức sinh nở thô sơ như vậy. Nàng chắc chắn
muốn đi bệnh viện sinh, nhưng cũng không nói thẳng ra.
Hai người trò chuyện một lúc thì Cố Thành kéo xe đẩy tay tới. Trên xe chất mấy
bao tải lương thực.
Nói ra thật xấu hổ, nàng vừa nãy nhìn thấy những nhà khác đều kéo một xe đầy
ắp lương thực về nhà. Nhìn khắp cái thôn này, có khi nhà nàng là được chia ít
lương thực nhất. Nhưng mà. Liễu Nhân Nhân không chê cũng chẳng để bụng,
chia ít một chút cũng tốt, nàng một là có hệ thống bàn tay vàng, hai là có đùi vàng
Cố Thành, trong nhà không lo thiếu cái ăn. Sang năm mất mùa, nàng cũng không
muốn chia sẻ lương thực với người trong thôn.
Nghĩ vậy, Liễu Nhân Nhân đứng dậy hỏi: “Xong hết rồi à?”
Cố Thành ý vị thâm trường nói: “Xong rồi, được chừng này lương thực”
Giọng điệu là lạ, Liễu Nhân Nhân liếc hắn một cái, hừ mũi: “Sao, anh chê ít lương
thực à?”
Còn chẳng phải do ít làm công sao, thật là, nếu không phải đột nhiên mang
thai con của người đàn ông này, nàng có thể kiếm ít công điểm thế sao? Tuy
nhiên, nếu vụ thu hoạch vừa rồi không có Cố Thành giúp đỡ, lương thực nàng
được chia sẽ còn ít hơn nữa, kể ra. cũng hơi ngại thật.
“Không có, em đã rất giỏi rồi” Cố Thành mím môi nhịn cười. Nói thật, nếu hắn
không trở về, hai mẹ con nàng dựa vào chút lương thực này không biết sau này
sống thế nào.
“Chị Quế Chi, em về trước nhé” Liễu Nhân Nhân chào hỏi rồi đi theo Cố Thành về
nhà.
“. Ừ” Dương Quế Chi đáp khẽ.
Tò mò nhìn đôi vợ chồng trẻ dắt tay nhau đi trước mặt, trai tài gái sắc, cũng
không biết hai người nói gì mà trên mặt đều tươi cười, Liễu Nhân Nhân còn đưa
tay kéo cánh tay người bên cạnh. Trông thật xứng đôi. Vợ chồng nông thôn phần
lớn bảo thủ, hiếm khi có cử chỉ thân mật như vậy. Hai vợ chồng sống riêng, không
có bố mẹ chồng soi mói sinh sự. Nhìn mà phát thèm.
Trời tối, Liễu Nhân Nhân sợ ngã nên bám vào tay Cố Thành. Hai người câu được
câu chăng nói chuyện. Có lẽ do ảnh hưởng từ Dương Quế Chi, Liễu Nhân Nhân
lần đầu tiên mở miệng hỏi Cố Thành: “Anh thích con trai hay con gái?”
Cố Thành dù sao cũng lớn lên ở thời đại này, không biết hắn có giống những
người đàn ông khác, trong xương cốt thấm nhuần tư tưởng cũ hay không. Kiểu
như. nhất định phải sinh con trai để nối dõi tông đường gì đó. Làm như trong
nhà có ngai vàng cần thừa kế không bằng.
Cố Thành nhìn bụng nàng, giọng nói nhu hòa vài phần: “Trai hay gái anh đều
thích”
“Thật không?” Liễu Nhân Nhân hỏi.
Cố Thành đặc biệt nghiêm túc: “Thật, anh lấy danh dự quân nhân ra đảm bảo, bất
kể em sinh con trai hay con gái, anh đều thích”
Lời hứa này thật nặng ký.
Khóe miệng Liễu Nhân Nhân tức khắc cong lên: “Được rồi, em tin anh sau này
nhất định sẽ là một người cha tốt”
Xem biểu hiện thường ngày của hắn cũng biết, Cố Thành thực sự rất để tâm đến
đứa trẻ này.