Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 43: Măng mùa đông



Liễu Nhân Nhân đề nghị: “Mẹ, hay là lát nữa mẹ qua nói chuyện với bà ta xem.

Mẹ cứ bảo là Liễu Nhị Cẩu ở bệnh viện không có cơm ăn, nếu không muốn con

trai bà ta chết đói thì ngày mai mau mang cơm vào bệnh viện”

Cô nghĩ, dù sao Liễu Nhị Cẩu cũng là con trai duy nhất của Tân Tú Quyên, bà ta

không thể nào không xót con được.

“Được” Mắt Khương Thúy Hoa sáng lên: “Tiện thể mẹ nhắc luôn chuyện trả tiền”

Thịt kho tàu ngon, nhưng Liễu Nhân Nhân lại mê món cá hầm dưa chua hơn, ăn

không ít thịt cá và dưa.

Khương Thúy Hoa nhìn mà vui trong lòng. Cháu trai hay cháu gái bà đều thích,

nhưng. phụ nữ rốt cuộc vẫn phải sinh được đứa con trai thì mới càng có tự tin.

Đừng tưởng Tân Tú Quyên xấu tính, nhưng trong thôn người trọng nam khinh nữ

giống bà ta nhiều lắm, đàn ông hay đàn bà đều như nhau cả thôi.

Cũng không biết Khương Thúy Hoa nói gì với Tân Tú Quyên mà sáng hôm sau,

khi hai vợ chồng đang ăn sáng thì bà ta đã đến gõ cửa.

Tân Tú Quyên ngượng ngùng đứng đó, Cố Thành ra mở cửa.

“Cái đó” Cố Thành người cao lớn, lại từng đi lính, khí thế của Tân Tú Quyên lập

tức yếu đi ba phần: “Thím lục tung cả nhà lên mới gom góp được mười hai đồng

này, trả trước cho hai đứa”

Bà ta đau lòng móc ra một xấp tiền đưa cho Cố Thành, một hào hai hào đều có đủ

cả, đều là tiền lẻ, có thể thấy đúng là phải gom góp mãi mới được.

Ngoài xấp tiền, trên tay Tân Tú Quyên còn xách một cái túi vải, đưa luôn cho Cố

Thành.

Bà ta giải thích: “Cháu chẳng phải đi làm trên huyện sao? Vừa hay thím làm chút

đồ ăn, cháu mang giúp thím cho thằng Nhị Cẩu, tiện thể nhắn nó một câu, bảo nó

sớm đưa vợ con về”

Tuyệt nhiên không nhắc một chữ đến Dương Quế Chi và đứa cháu gái mới sinh.

Ngay cả đồ ăn bà ta nói cũng chỉ là mấy cái bánh ngô.

Cố Thành là đàn ông, tự nhiên sẽ không đôi co với một người phụ nữ như bà ta,

chỉ nhận lời giúp chuyển đồ.

Liễu Nhân Nhân biết mục đích của bà ta xong thì tức tối nói: “Lần sau đừng có

giúp bà ta chuyển đồ nữa, để bà ta tự đi bệnh viện mà đưa”

Tân Tú Quyên làm cái kiểu “phủi tay chưởng quầy” này đúng là không ai bằng,

xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không vào thăm lấy một lần.

“Nhìn ý tứ của bà ta là không muốn nhận cô con dâu và đứa cháu gái này rồi”

Khương Thúy Hoa là người từng trải, liếc mắt cái là hiểu ngay tâm tư Tân Tú

Quyên.

Liễu Nhân Nhân chẳng buồn nói nữa, cô giờ đang đau đầu đây.

Hôm nay phải làm thịt 32 con cá để ướp.

“Con là bà bầu, việc giếc cá cứ để mẹ làm là được” Khương Thúy Hoa xắn tay

áo mài dao soàn soạt, hôm nay bà phải trổ tài mới được.

Đây chính là 32 con cá đấy. Lòng Khương Thúy Hoa rạo rực, bà sống hơn nửa

đời người cộng lại cũng chưa từng giếc nhiều cá đến thế!

Liễu Nhân Nhân do dự: “Hay là gọi thêm người đến giúp ạ?”

Nhiều cá thế này, một mình mẹ cô làm đến bao giờ mới xong?

“Thôi, cha con lên núi đốn củi rồi, mấy anh con đều đi làm công, gọi người ngoài

đến mẹ không yên tâm” Khương Thúy Hoa xuýt xoa.

Để người khác nhìn thấy con gái mua nhiều cá thế này, sợ là sẽ ghen ăn tức ở

mất.

Khương Thúy Hoa làm việc quen tay, tay chân nhanh nhẹn lắm, bà phụ trách

giếc cá.

Mỗi khi làm xong một con, còn phải xẻ đôi từ giữa ra, làm vậy tiện cho việc ướp

và phơi khô.

Liễu Nhân Nhân thì phụ trách rửa sạch cá, sau đó để ráo nước, bôi đều rượu

trắng lên để sát trùng, rồi lại rắc gia vị đã rang thơm lên để ướp.

Hai người hì hục cả buổi sáng mới xử lý xong hết đống cá, cá chất đống trong

chậu ướp, tầm hai ba ngày nữa là có thể mang ra phơi.

Khương Thúy Hoa giếc cá mỏi nhừ cả tay, việc làm miến khoai lang đành phải

gác lại sau.

Có điều, họ vừa mới xong việc này thì việc khác lại tới.

mua/chuong-43-mang-mua-donghtml]

Buổi chiều, em họ của Liễu Nhân Nhân là Liễu Tiểu Mãn tới chơi, đã một thời gian

rồi không gặp cậu bé.

Liễu Tiểu Mãn đen nhẻm gầy gò, nhưng tinh thần trông rất phấn chấn: “Chị Nhân

Nhân, em đào được ít măng mùa đông trên núi, mang biếu chị ăn”

Từ sau vụ thu hoạch, giao dịch đổi cá nhỏ giữa hai chị em tạm dừng.

Sau đó Cố Thành về, việc xuống nước vớt cá tôm anh cũng làm được nên Liễu

Nhân Nhân không đổi đồ với Liễu Tiểu Mãn nữa.

Huống hồ bây giờ trời trở lạnh, cá dưới sông cũng khó bắt.

Thấy Liễu Tiểu Mãn xách một giỏ măng mùa đông mập mạp tươi rói, Khương

Thúy Hoa cười tủm tỉm: “Năm nay măng mùa đông mọc tốt thật đấy, lát nữa bác

bảo mấy thằng anh con đi đào một ít. Tiểu Mãn hiểu chuyện quá, còn biết nhớ

thương chị họ nữa”

Liễu Tiểu Mãn gãi đầu cười.

Liễu Nhân Nhân nhìn giỏ măng, trong lòng lại rục rịch.

Măng mùa đông vỏ dày thịt ít, ở thời buổi này còn không được chuộng bằng măng

mùa xuân.

Nhưng ở đời sau, giá măng mùa đông lại đắt cực kỳ, bán đến mười mấy tệ một

cân.

Động lòng không bằng hành động.

Liễu Nhân Nhân liền bảo Liễu Tiểu Mãn: “Măng này ngon quá, nhìn mà chị lại

muốn phơi ít măng khô. Tiểu Mãn, lát nữa em có thể đưa thêm cho chị ít măng

nữa không, chị”

Lại dùng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để đổi thì có vẻ không hợp lắm, nghĩ đến chuyện

lương thực sang năm.

Dưới ánh mắt mong chờ của Liễu Tiểu Mãn, Liễu Nhân Nhân nhanh chóng sửa

lời: “Giống như giỏ măng này, chị dùng hai cân trứng gà để đổi với em”

Trong giỏ măng chắc có khoảng mười cân, nhưng thời này măng mùa đông rẻ

bèo, mua bên ngoài cũng chỉ bốn năm xu một cân, tính ra dùng hai cân trứng gà

đổi cũng là hợp lý.

Nhà cô hiện giờ trứng gà nhiều lắm. Sau vụ thu hoạch, Khương Thúy Hoa không

cho cô mang trứng về nhà họ Liễu nữa.

Thế nên, nhà Liễu Nhân Nhân ngày nào cũng tích cóp được mấy quả trứng.

Ánh mắt Liễu Tiểu Mãn sáng rực lên rồi lại thoáng chút thất vọng: “Được ạ, chị

Nhân Nhân, lát nữa em đào được măng sẽ lại mang tới”

Trứng gà thì trứng gà, có còn hơn không.

Giỏ măng này là biếu chị Nhân Nhân ăn, Liễu Tiểu Mãn nhất quyết không chịu

nhận đồ đổi.

Chờ cậu bé đi khỏi, Khương Thúy Hoa lại lải nhải với con gái: “Con muốn phơi

măng khô thì mẹ bảo mấy anh con đi đào cho là được, cần gì phải lấy trứng gà

đổi với người ta”

Liễu Nhân Nhân lập tức nói: “Các anh đào măng cũng có thể mang qua đây, con

không chê nhiều đâu. Đến lúc đó. cũng giống như Tiểu Mãn, con dùng trứng gà

để đổi”

Rừng trúc thôn Liễu gia cũng chẳng nhiều nhặn gì, măng mùa đông lại càng ít,

thực ra cũng chẳng đổi được mấy lần.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Liễu Nhân Nhân tính. đổi được tầm hai trăm cân là tốt rồi, đến lúc đó cô phơi

một phần làm măng khô, còn lại lén bán cho hệ thống.

Khương Thúy Hoa ngạc nhiên: “Con cần nhiều măng khô thế làm gì?”

Liễu Nhân Nhân chớp mắt: “Phơi khô tích trữ nhiều một chút, măng khô để được

lâu, có thể giữ lại ăn dần”

Mấy năm tới, muốn ăn măng cũng chẳng dễ dàng gì.

Khương Thúy Hoa lầm bầm: “Sao bây giờ con cứ như con chuột hamster thế hả,

nhìn thấy cái gì cũng muốn tha về tổ tích trữ”

Cũng không phải nói tích trữ đồ là xấu, nhưng mà con gái thế này thì hơi không

biết sống, nhà khác ai dám lăn lộn kiểu đó chứ.

Liễu Nhân Nhân xoay chuyển ý nghĩ, nhắc nhở: “Con. Dạo trước con đọc trên

báo, thấy bảo năm nay có nơi xảy ra nạn đói, nghiêm trọng lắm. Cho nên con mới

nghĩ tích trữ nhiều đồ ăn một chút, lỡ như. lỡ như trong thôn ngày nào đó cũng

đói kém thì không lo bị chết đói. Mẹ à, mẹ cũng phải đề phòng đi chứ”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.