Ngược lại, Khương Thúy Hoa còn có chút mừng rỡ: “Nhân Nhân, con nằm yên
trên giường đừng cử động, mẹ đi mời bà đỡ ngay đây”
Phụ nữ sinh con không nhanh thế đâu, cứ mời bà đỡ đến trước rồi chuẩn bị đồ
đạc sau.
Liễu Nhân Nhân vội vàng ngăn bà lại: “Mẹ, mẹ đi gọi anh con đến đi, con muốn đi
bệnh viện sinh”
Khương Thúy Hoa do dự: “Nhân Nhân à, mẹ mời bà đỡ đến nhà sinh cũng thế
mà?”
Ở nông thôn đúng là chẳng mấy ai đi bệnh viện đẻ, thực ra không chỉ nông thôn,
thời này phụ nữ sinh con rất ít khi chạy tới bệnh viện.
Liễu Nhân Nhân kiên quyết: “Mẹ, con muốn đến bệnh viện”
Đi lên huyện cũng không tính là xa, hiện tại cô chưa có cảm giác đau lắm, đi bệnh
viện sinh vẫn còn kịp.
Khương Thúy Hoa thấy con gái khăng khăng muốn đi, đành thỏa hiệp: “Thôi
được rồi, để mẹ đi gọi anh con”
Túi đồ đi sinh Liễu Nhân Nhân đã chuẩn bị từ sớm, không cần thu dọn nữa.
Chờ Khương Thúy Hoa gọi Liễu Minh Viễn tới, xách túi lên, kéo xe cải tiến đến
liền chở cô chạy thẳng lên huyện.
Liễu Nhân Nhân ngồi trên xe cải tiến, tay ôm bụng. Cuối cùng cũng sắp sinh rồi,
chuyện đến ngay trước mắt, cô ngược lại không thấy hồi hộp nữa.
Chờ đến bệnh viện, bụng Liễu Nhân Nhân mới bắt đầu đau, từng cơn từng cơn,
nhưng cũng chưa đau lắm.
Bác sĩ khám xong bảo chưa đến lúc sinh, sắp xếp cho Liễu Nhân Nhân nằm chờ
ở phòng bệnh.
Đến được bệnh viện rồi, tảng đá trong lòng Khương Thúy Hoa coi như được bỏ
xuống. Thấy Liễu Nhân Nhân thảnh thơi gặm bánh quy, bà thầm nghĩ, con bé này
đúng là vô tư thật.
Khương Thúy Hoa hỏi cô: “Có cần bảo anh con đi gọi Cố Thành tới không?”
Sinh con là chuyện lớn, nhà chồng con bé không có ai ở đây, Cố Thành mà không
đến thì không thể nào nói nổi.
Liễu Nhân Nhân vẻ mặt bình tĩnh: “Cứ từ từ xem đã, còn chưa biết lúc nào mới đẻ
đâu, không khéo chờ được đến lúc anh ấy tan làm ấy chứ”
Chủ yếu là chuyện đàn bà đi đẻ, Cố Thành là đàn ông con trai đến cũng vô dụng,
đỡ làm lỡ việc của anh.
Tiền nong, phiếu gạo phiếu thịt Liễu Nhân Nhân đều mang theo cả. Buổi trưa,
mấy người gọi ba suất mì thịt sợi ở nhà ăn bệnh viện.
Đến tầm hơn 3 giờ chiều, Liễu Nhân Nhân rốt cuộc cũng chuyển dạ, bị đẩy vào
phòng sinh.
Khương Thúy Hoa vội vàng bảo con trai chạy đến xưởng thép báo tin cho Cố
Thành.
Liễu Nhân Nhân đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cũng không ngờ sinh con lại
đau đến thế, cô đau đến mức chết đi sống lại!
Tử cung Liễu Nhân Nhân mở rất nhanh, đau thì đau thật, nhưng sinh cũng rất
nhanh.
Khoảng nửa tiếng sau, đứa bé đã chào đời, phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ
thơ oa oa.
“Chúc mừng nhé, là một thằng cu mập mạp, nặng sáu cân sáu (3.3kg)” Y tá bế
đứa bé ra trước.
Sáu cân sáu, thời này trẻ con sơ sinh bụ bẫm như vậy hiếm thấy lắm.
Khương Thúy Hoa cười híp mắt đón lấy đứa bé, hỏi y tá: “Con gái tôi đâu, sao nó
chưa ra?”
“Sản phụ không sao cả, đang nằm theo dõi bên trong một chút, lát nữa là ra ngay
thôi”
Khương Thúy Hoa nghe vậy mới yên tâm, cúi đầu nhìn đứa cháu ngoại.
Ôi chao, thằng bé này mắt to thật, tròn xoe trừng trừng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng
bụ bẫm, nhìn đáng yêu quá chừng.
Lúc Cố Thành đạp xe đạp cùng Liễu Minh Viễn hớt hải đuổi tới bệnh viện.
Hai mẹ con đã nằm trong phòng bệnh ngủ say sưa.
Sinh con mệt quá, Liễu Nhân Nhân thấy con không sao liền lăn ra ngủ li bì.
Đứa bé cũng nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành.
Một lớn một nhỏ, Cố Thành nhìn mà cay cay sống mũi.
Khương Thúy Hoa cười bảo anh: “Đừng lo, cả mẹ cả con đều bình an vô sự.
Thằng bé thương mẹ nó, Nhân Nhân sinh nhanh lắm, không bị hành hạ nhiều”
Cũng chẳng phải sao, bác sĩ còn bảo sinh con so mà nhanh như vậy đúng là hiếm
có.
mua/chuong-45-sinhhtml]
Cố Thành đỏ mắt nói: “Mẹ, làm phiền mọi người quá”
Khương Thúy Hoa xua tay: “Phiền cái gì, Nhân Nhân là con gái ruột của mẹ mà”
Lúc Liễu Nhân Nhân tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối.
“Em tỉnh rồi à” Cố Thành đỡ cô dậy, hỏi: “Cảm thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu
không?”
Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Cũng ổn, chỉ là người hơi mệt, thấy hư hư”
Là hư thật, có cảm giác như cả người bị rút cạn sức lực vậy, sinh con đúng là
không dễ dàng gì.
Lúc đẻ đau muốn chết, giờ đỡ hơn nhiều rồi, nhưng người vẫn yếu lắm.
Ánh mắt Cố Thành ôn hòa: “Em có muốn ăn chút gì không?”
Anh vừa mua một phần cháo kê ở nhà ăn, giờ vẫn còn nóng hổi.
Liễu Nhân Nhân quay đầu ngắm đứa bé, thấy con vẫn ngủ, lắc đầu nói: “Em muốn
uống chút nước trước đã”
Cố Thành liền đi pha một cốc nước đường đỏ.
“Mẹ đâu rồi anh?” Trong phòng bệnh chỉ có Cố Thành, không thấy Khương Thúy
Hoa và Liễu Minh Viễn đâu.
Cố Thành bưng cốc tráng men, vừa bón nước cho cô vừa nói: “Mẹ đi ra phòng
nước giặt đồ rồi”
Bệnh viện không có chỗ ngủ, Liễu Minh Viễn đã về trước. Anh vốn định bảo
Khương Thúy Hoa cũng về nghỉ, nhưng bà lo vợ chồng trẻ không biết chăm con
nên ở lại.
Liễu Nhân Nhân nói: “Hay là anh cũng về nghỉ đi? Ngày mai còn phải đi làm
nữa”
Cố Thành có công việc, trước đó Khương Thúy Hoa đã nói với cô là sẽ giúp cô ở
cữ.
Để trả công, Liễu Nhân Nhân hứa đưa cho bà năm đồng và một trăm cân lõi ngô.
Khương Thúy Hoa đương nhiên không chịu nhận, bảo bà chăm sóc con gái ruột
sao có thể lấy đồ, nhưng Liễu Nhân Nhân vẫn bảo Cố Thành mang đồ sang nhà
họ Liễu.
Nói thế nào nhỉ, dù sao cô cũng là con gái đã đi lấy chồng, nhà mẹ đẻ còn có hai
bà chị dâu nữa, có một số việc cũng phải biết chừng mực, không thể coi là
chuyện đương nhiên được.
Cố Thành bảo cô: “Anh xin nghỉ hai ngày để chăm sóc mẹ con em”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Liễu Nhân Nhân: “”
Được rồi, thêm người cũng tốt.
Dù sao cô đang yếu, hai ngày này đúng là không có sức để chăm con.
Hai người nói chuyện một lúc thì đứa bé trong chăn cựa quậy, sau đó cái miệng
nhỏ méo xệch, mặt nhăn lại, oa oa khóc lớn.
Liễu Nhân Nhân lập tức cuống lên.
Cố Thành cũng là lần đầu gặp tình huống này, người đàn ông luôn trầm ổn bình
tĩnh, lúc này cũng nghệch mặt ra.
Muốn đưa tay bế con, nhưng đứa bé mềm oặt như bún, dọa anh không dám động
đậy, sợ mình tay chân thô kệch làm đau con.
Liễu Nhân Nhân lần đầu tiên thấy Cố Thành có biểu cảm này, thật sự không nhịn
được, phụt một tiếng bật cười.
“Hai đứa làm cái gì đấy, ở xa tít đã nghe thấy tiếng cháu ngoại mẹ khóc rồi”
Khương Thúy Hoa bưng chậu, nghe tiếng khóc liền vội vàng chạy về.
Kết quả thấy vợ chồng son đang vây quanh đứa bé mà luống cuống tay chân.
“Mẹ” Liễu Nhân Nhân như thấy được cứu tinh: “Mẹ mau xem xem, sao nó lại
khóc thế?”
Khương Thúy Hoa mà không đến, chắc bọn họ đi gọi y tá mất.
Khương Thúy Hoa đặt chậu xuống, nhẹ nhàng bế đứa bé lên sờ sờ, ung dung nói:
“Tè dầm rồi, ướt nên khó chịu đấy, thay miếng tã sạch là được”
Nói rồi, bà đặt đứa bé xuống giường, nhấc hai chân nhỏ lên, nhanh thoăn thoắt
rút miếng tã ướt ra, thay một miếng mới vào.
Trước sau chưa đến một phút, có thể nói là liền mạch lưu loát!
Nhìn mà hai vợ chồng trẻ mắt tròn mắt dẹt.