Liễu Nhân Nhân thật sự không kiềm chế được, ghé vào khuôn mặt phúng phính
của con trai mà hôn chùn chụt một cái rõ kêu.
Đợi đến khi cái miệng nhỏ của thằng bé mếu máo chực khóc, cô mới lập tức
buông ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Viêm Viêm đều bị mẹ hôn đến đỏ ửng, cũng may
thằng bé không phải đứa trẻ kiêu kỳ, chỉ ư hử hai tiếng rồi lại nuốt nước mắt vào
trong.
Liễu Nhân Nhân nhìn con mà bật cười.
Cảnh này mà để bà Khương Thúy Hoa nhìn thấy, chắc chắn lại càm ràm cô một
trận, nào là mặt trẻ con không được hôn như thế, nếu không sau này sẽ bị chảy
nước dãi.
Liễu Nhân Nhân nghe đến mức tai sắp mọc kén, nhưng cô cứ thích làm tới, chẳng
nhịn được. Trẻ con cũng chỉ có lúc này là dễ chơi nhất thôi.
Buổi chiều, bà Khương Thúy Hoa đi một vòng trong thôn, tổng cộng mượn được
hai trăm hai mươi quả trứng gà, lại còn mang về một tin tốt.
“Sáng mai ông Tam của con mổ lợn đấy, người trong thôn đều có thể mang đồ
đến đổi thịt về ăn”
Ông Tam nhà họ Liễu nuôi hai con lợn, một con nộp cho tập thể, con còn lại này
giữ lại để đổi chút đồ đạc với bà con chòm xóm nhằm cải thiện kinh tế gia đình.
Liễu Nhân Nhân đang trêu con trai thì khựng lại. Mổ lợn sao? Đây đúng là tin tốt.
Ngày mai nhà cô làm tiệc đầy tháng, thịt lợn chắc chắn là thứ không thể thiếu.
Một tháng phiếu thịt của Cố Thành không nhiều, chỉ có hai cân. Phiếu tháng này
vẫn chưa dùng, còn trước đó đều đã mua móng giò để tẩm bổ cho Liễu Nhân
Nhân.
Vốn dĩ Cố Thành định nhờ chút quan hệ ở xưởng chế biến thực phẩm để mua thịt,
nhưng giờ trong thôn có người mổ lợn, vậy thì mua trực tiếp tại thôn vẫn tiện hơn.
Liễu Nhân Nhân xoay chuyển ý nghĩ, hỏi mẹ: “Mẹ, con có thể đổi nhiều thịt một
chút với ông Tam được không?”
“Đương nhiên là được” Bà Khương Thúy Hoa cười híp mắt: “Vừa hay ngày mai
nhà con làm tiệc, đổi nhiều thịt cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa đó lại là
ông Tam ruột thịt của con, chẳng lẽ lại không giúp đỡ con cháu? Con cứ nói muốn
mua mấy cân? Lát nữa mẹ bảo cha con qua nói một tiếng, nhờ ông Tam giữ lại
phần thịt riêng cho con, chắc chắn không thành vấn đề”
Liễu Nhân Nhân đắn đo một lát rồi ướm thử: “Mua nửa con được không mẹ?”
Cô chắc chắn muốn mua nhiều thịt, còn tính tích trữ làm thịt khô nữa.
“. Nửa con á?” Bà Khương Thúy Hoa ngẩn người, cười như mếu: “Hay là con
mua luôn cả con lợn đi?”
“Được không mẹ?” Hai mắt Liễu Nhân Nhân sáng rực lên.
“Con bảo có được không?” Bà Khương Thúy Hoa lườm cô một cái: “Nếu là trước
kia thì còn có khả năng, chứ năm nay trong thôn chẳng có mấy người mổ lợn, mọi
người đều đang đỏ mắt nhìn vào mấy nhà này đấy. Con mà mua hết thịt thì người
khác ăn gì? Thế chẳng phải gây phẫn nộ cho cả làng à”
Người nhà quê quanh năm suốt tháng chẳng được mấy lần ăn thịt, cũng chỉ mong
đến cuối năm có người mổ lợn để đổi chút thịt về ăn. Ai nấy đều đang ngóng
trông, con gái bà mà mua nhiều thế thì quá phô trương.
Bà Khương Thúy Hoa bảo: “Nhiều nhất là mua được mười cân thôi. Đây là nể tình
người thân mổ lợn đấy, chứ người khác còn lâu mới mua được nhiều thế. Những
nhà khác, cùng lắm cũng chỉ đổi được một, hai cân là cùng”
Mười cân thịt lợn cũng không ít, đủ để làm cỗ dư dả. Cũng chỉ có nhà con gái bà
điều kiện tốt mới mua được nhiều thế, chứ đổi là người khác thì tiền đâu ra.
Liễu Nhân Nhân thở dài: “Thôi được rồi, vậy mua mười cân”
Hai hôm trước cô đã đặt năm con cá với Lý Xuân Phương, giờ có thêm thịt lợn thì
trong nhà không thiếu món mặn nữa.
Liễu Nhân Nhân bàn bạc với Cố Thành, ngày mai sẽ làm năm mâm cỗ, thực đơn
cũng đã chốt xong. Mỗi mâm mười hai món, sáu mặn sáu chay: Cá kho, đậu đũa
khô kho thịt, măng khô xào thịt, trứng gà xào ớt, ngồng tỏi xào cá khô, gà con
hầm nấm. Cà tím khô hương cay, đậu phụ kho thịt, cải trắng hầm miến, khoai tây
sợi xào, bí đỏ hấp, canh củ cải sợi. Món chính là màn thầu bột ngô.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chẳng còn cách nào khác, rau xanh tháng này không nhiều, có gì dùng nấy thôi.
Hôm sau, hai vợ chồng dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị.
mua/chuong-49-thit-heohtml]
Người nhà họ Liễu cũng qua giúp, phải xay đậu phụ trước, rồi luộc trứng, làm
bánh nướng đường đỏ. Lát nữa Cố Thành còn phải mang đồ sang nhà họ Cố.
Làm đến khoảng tám giờ, Cố Thành đi lấy mười cân thịt lợn và năm con cá về.
Sau đó, anh mang theo một trăm quả trứng gà đỏ, năm mươi cái bánh nướng
đường đỏ đi sang thôn Thập Lý.
Không biết bên nhà Cố Thành cụ thể có bao nhiêu bạn bè thân thích, nên bà
Khương Thúy Hoa đặc biệt dặn anh mang dư ra một chút.
..
Tại thôn Thập Lý.
Hôm nay mặt trời lên cao, trong thôn nhà nào cũng có người ngồi phơi nắng trước
cửa.
Khi Cố Thành đến nhà họ Cố, vừa hay thấy cha mẹ đang ngồi ở cửa.
“Cha, mẹ” Cố Thành dỡ đồ xuống, nói: “Viêm Viêm đầy tháng muốn biếu quà, con
mang đến đây cả rồi. Mỗi phần gồm hai quả trứng gà đỏ và một cái bánh nướng
đường đỏ, con chuẩn bị năm mươi phần. Trong thôn có nhiều họ hàng con không
nhớ mặt hết, cha mẹ giúp con lo liệu nhé”
Ông Cố đứng dậy hỏi con trai: “Chẳng phải bảo mấy thứ này trong nhà tự chuẩn
bị là được sao?”
Trước đó ông Cố đúng là có nhắc chuyện này với anh, nhưng bà Cố không gật
đầu đồng ý. Nhà họ Cố là do bà Cố quản, bà không có lời chắc chắn thì ông cũng
chẳng dám làm thật.
Bà Cố ngồi im như tượng, cháu trai còn chưa gặp mặt lần nào, bà chuẩn bị cái gì
chứ?
Cố Thành nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ bảo: “Cũng chẳng đáng bao
nhiêu đồ, ai chuẩn bị cũng thế thôi ạ”
Nghĩ đến tình cảnh nhà mình, ông Cố thở dài: “Lát nữa cha bảo anh cả con mang
đi biếu từng nhà”
Cố Thành nói: “Cha, hôm nay nhà con làm tiệc, Nhân Nhân nhắn cha mẹ qua ăn
bữa cơm”
Ông Cố biết hai hôm nay là đầy tháng cháu nội, vội nói: “Anh cả con lên núi đốn
củi rồi, để cha đi gọi nó về, cha thu xếp một chút rồi đi”
Tiệc đầy tháng cháu nội chắc chắn là phải đi. Trước đó ông còn bảo Cố Thành
mang cháu về làm tiệc bên nhà nội, nhưng Cố Thành bảo con còn nhỏ, trời lại
lạnh, đi lại vất vả không tiện.
“Để con đi gọi anh cả cho” Cố Thành nói.
“Được, nó ở ngay sau núi thôi”
Đợi Cố Thành đi rồi, ông Cố hắng giọng, nói với bà Cố: “Bà đừng ngồi đó nữa, đi
sửa soạn đồ đạc đi”
“Sửa soạn cái gì?” Bà Cố hỏi vặn lại.
Ông Cố trừng mắt: “Đi ăn đầy tháng cháu nội, chẳng lẽ đi tay không? Bà đi lấy ít
trứng gà, bột mì gì đó, chẳng phải còn khúc vải bông sao, mang đi luôn, để con
dâu may cho cháu hai bộ quần áo”
Đi tay không đến nhà người ta thì còn ra thể thống gì, đừng để mất mặt sang tận
thôn khác.
Bà Cố hừ một tiếng, ngồi lì không nhúc nhích: “Tôi không sửa soạn, tôi cũng
không đi”
Với bà Cố, thứ quan trọng nhất ngoài tiền chính là sĩ diện. Tiệc đầy tháng cháu
nội mà làm bên nhà ngoại, bà sao mà chấp nhận được! Cái mặt già này biết giấu
vào đâu. Dù sao bà cũng sẽ không đến thôn Liễu gia, có đi cũng chỉ để người ta
chê cười.
Ông Cố tức giận nói: “Bà không làm thì thôi, tôi tự đi lo”
Bà Cố vẫn giữ nguyên câu nói: “Muốn đi thì mấy người đi, dù sao tôi không đi, tôi
không chịu được cái sự mất mặt ấy”
Mấy thứ quan trọng trong nhà đều bị bà giấu kỹ rồi, cũng chẳng sợ ông Cố mang
đi.
Khi hai anh em Cố Thành trở về, ông Cố đã gói ghém xong đồ đạc, quần áo cũng
đã thay bộ mới. Bà Cố vẫn ngồi trên ghế, không nhích mông lấy một cái.
Cố Thành liếc nhìn bà, nhướng mày hỏi: “Mẹ, mẹ không đi ạ?”