Bà Cố nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tôi già rồi, không như đám thanh niên các anh,
chịu không nổi lăn lộn đi lại”
Bà đường đường là mẹ chồng, lại phải vác mặt đến nhà con dâu ăn cỗ? Ra cái
thể thống gì!
Cố Thành: “”
Ông Cố không khỏi thở dài: “Bà ấy không đi thì thôi, chúng ta đi cũng được”
Hôm nay chị dâu cả của Cố Thành vừa khéo mang con về nhà mẹ đẻ, bà Cố
không đi, nên chỉ có ông Cố và anh cả Cố đi. Cố Thành bèn đèo ông Cố bằng xe
đạp đi trước. Còn anh cả Cố đành phải đi bộ, miễn sao đến trước bữa trưa là
được.
Bà Cố thấy mấy cha con đều đi hết, miệng lầm bầm chửi đổng: “Đẻ con trai có
tích sự gì, cưới vợ quên mẹ, chẳng đứa nào nhờ vả được!”
Bỏ bà già này ở nhà một mình, mặc kệ họ đi ăn sung mặc sướng, đúng là không
biết xấu hổ.
..
Nhà Liễu Nhân Nhân đang bận rộn khí thế ngất trời.
Bà Khương Thúy Hoa nấu nướng, Liễu Nhân Nhân cùng chị dâu cả rửa rau thái
rau. Còn những người khác trong nhà họ Liễu đều bận rộn đi mượn bàn ghế trong
thôn. Liễu Nhân Nhân còn phải phân tâm chăm con, bận đến chân không chạm
đất.
Bàn ghế mượn về được bày cả ra sân. Hôm nay thời tiết tốt, ăn cơm ngoài trời
cũng không sợ lạnh.
Khi Cố Thành đèo ông Cố về đến nhà, Liễu Nhân Nhân đang ở trong phòng cho
con bú. Hôm nay người ra kẻ vào đông đúc, nên khi cho con bú cô phải khóa cửa
phòng lại.
Nghe tiếng Cố Thành gõ cửa, Liễu Nhân Nhân lên tiếng, đợi con bú xong mới bế
bé ra mở cửa.
“. Cha” Nhìn thấy ông Cố cũng đến, Liễu Nhân Nhân chào một tiếng.
“Ừ!” Ông Cố hơi kích động nói: “Cha đến thăm cháu”
Trước kia ông Cố rất rầu rĩ, Cố Thành sắp hai mươi tám tuổi đầu, người cùng tuổi
trong thôn con cái đã chạy đầy đất, còn anh thì chưa gì. May sao giờ cuối cùng
cũng được làm cha.
Liễu Nhân Nhân đưa con cho Cố Thành bế, cười nói: “Cha, hai cha con vào nhà
ngồi chơi, con xuống bếp phụ một tay”
Có Cố Thành trông con, Liễu Nhân Nhân yên tâm ở trong bếp làm việc.
“Nhân Nhân, bố chồng con đến rồi, sao không thấy mẹ chồng với những người
khác đâu?” Bà Khương Thúy Hoa lén hỏi con gái.
“Vâng, con cũng không rõ, chưa kịp hỏi ạ” Liễu Nhân Nhân nhíu mày.
Đây là nhà cô, nếu không phải nể mặt Cố Thành, cô mới chẳng cho người nhà họ
Cố bước chân vào cửa. Tuy ông Cố chưa từng làm gì sai, nhưng không làm gì cả
bản thân nó cũng là một cái sai. Ông biết rõ người trong nhà làm không đúng,
nhưng trước giờ đều mặc kệ, chuyện gì cũng không quan tâm.
“Hừ, cái bà già đó không đến cũng tốt” Bà Khương Thúy Hoa thở phào nhẹ
nhõm, làm bà cứ lo sẽ có một trận cãi vã to tiếng.
Đợi việc bếp núc hòm hòm, Liễu Nhân Nhân ra ngoài tiếp khách. Khách đến đều
là bà con thân thích nhà họ Liễu, Liễu Nhân Nhân đều quen biết cả, cô dẫn Cố
Thành đi chào hỏi mọi người.
Người đông, chen chúc trong phòng không tiện, Cố Thành bèn dùng chăn nhỏ
quấn con lại, bế ra sân cho mọi người ngắm nghía. Trời hôm nay ấm áp, bế bé ra
ngoài một lát cũng không sao.
Gần mười hai giờ trưa, thức ăn bắt đầu được bưng lên. Năm bàn tiệc gần như kín
chỗ, chỉ còn lại hai ghế trống.
Ông Cố và anh cả Cố ngồi cùng bàn với người nhà họ Liễu. Mấy đứa trẻ con nhà
họ Liễu được gọi sang bàn khác ngồi, vừa vặn lấp đầy chỗ.
mua/chuong-50-mung-tuoihtml]
Vì chuyện trước kia, tuy hai nhà trong lòng có khúc mắc, nhưng trước mặt mọi
người cũng không ai làm khó ai. Đặc biệt là ông Cố và ông Liễu Lai Phúc, đàn
ông tính tình xởi lởi, không vòng vo nhiều, hai ông thông gia nói chuyện khá hợp
ý, còn uống rượu cùng nhau.
Mười hai món ăn, một nửa mặn một nửa chay. Cỗ bàn ở quê mà làm được thế
này đã tính là rất thịnh soạn rồi. Khách khứa ăn uống rất vui vẻ. Đang mùa nông
nhàn tránh rét, cũng chẳng có việc gì làm, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện,
trong sân náo nhiệt vô cùng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Gần tàn tiệc, hai vợ chồng đi phát trứng gà đỏ và bánh nướng đường đỏ cho
khách.
Mãi đến hơn hai giờ chiều, khách khứa mới về hết. Cuối cùng chỉ còn lại người
nhà họ Cố và họ Liễu.
Ông Cố và anh cả Cố cũng phải về, mùa đông trời tối sớm, không về nhanh lát
nữa phải đi đường đêm.
Liễu Nhân Nhân nhìn Cố Thành, hỏi: “Anh đưa cha về nhé?”
“Không cần đâu, hai cha con đi bộ về là được” Ông Cố không để Cố Thành đưa
về, thằng con này hôm nay bị chuốc không ít rượu, ông sợ lát nữa nó đi xe đạp
còn không vững, thôi cứ để nó ở nhà.
Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Người nhà họ Liễu ở lại giúp dọn dẹp
bát đũa, bàn ghế. Đồ đạc đều là đi mượn, dọn rửa sạch sẽ xong còn phải mang
trả. Bát đũa một số cũng là đồ mượn. Thời buổi này vật tư thiếu thốn, đồ đạc nhà
ai nấy đều khắc tên, cũng không sợ bị lẫn lộn.
Liễu Nhân Nhân định vào phụ dọn dẹp.
Bà Khương Thúy Hoa đẩy cô ra, xót con nói: “Con vừa mới hết ở cữ, không được
làm mệt quá, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Chỗ này có mẹ với chị dâu cả, chị dâu
hai lo là được rồi, con vào trông con đi”
Liễu Nhân Nhân bận rộn cả buổi sáng, lúc này đúng là rất mệt.
“Cảm ơn mẹ” Liễu Nhân Nhân cũng không khách sáo, cười cảm ơn: “Hôm nay
vất vả cho hai chị dâu rồi”
“Mau vào nghỉ đi, làm chút việc tay chân có gì mà vất vả” Chị dâu cả nghe mà
thấy là lạ. Cô em chồng giờ càng ngày càng giống người thành phố, nói năng văn
vẻ.
Chị dâu hai hôm nay cũng giúp không ít việc, nhưng giờ chị ta một câu oán thán
cũng không có. Cô em chồng có mối quan hệ tốt như vậy, không bám lấy mà nhờ
vả thì có mà đầu óc có vấn đề.
Liễu Nhân Nhân về phòng nằm xuống, cũng chẳng ngủ được bao lâu thì bị tiếng
khóc của con trai đánh thức, đành lồm cồm bò dậy cho con bú.
Trong sân giờ yên tĩnh lắm, hình như người nhà họ Liễu đã về hết.
Một lát sau, Cố Thành đẩy cửa bước vào.
“Xong hết rồi hả anh?” Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng kéo chăn che lại, cho con
bú trước mặt đàn ông, cô vẫn chưa thể quen được.
Cố Thành liếc nhìn con trai đang mút sữa chùn chụt, không kìm được nhìn thêm
vài lần, một lúc sau mới nói: “Vừa xong, mọi người về cả rồi, mẹ bảo tối nay
không qua nữa”
Liễu Nhân Nhân “à” một tiếng, không có việc gì bèn tìm chuyện để nói: “Vậy anh
thu xếp chỗ quà mừng hôm nay đi, trong phòng bừa bộn quá”
Khách đến ăn đầy tháng hôm nay không ai đi tay không, đều có quà mừng. Phần
lớn là trứng gà, kê, đậu nành, lạc. đều là tặng để Liễu Nhân Nhân tẩm bổ. Còn
có cả phong bao lì xì.
Tất nhiên, phong bao lì xì chỉ có người thân thiết ruột thịt như nhà họ Liễu và nhà
họ Cố mới cần đưa.
Liễu Nhân Nhân lôi từ trong chăn của Cố Viêm Viêm ra hai cái phong bao, mở ra
đếm thử.
Bà Khương Thúy Hoa chơi lớn, mừng hẳn một tờ “Đại Đoàn Kết” (tờ 10 đồng).
Mười đồng thật sự không ít, mẹ cô đúng là chịu chi.
Còn phong bao của ông Cố, bên trong chỉ có một đồng, mà toàn là tiền lẻ một
hào, hai hào gom lại. Chắc đây cũng là tiền riêng ông cụ vất vả lắm mới tích cóp
được.
Liễu Nhân Nhân không nói gì, lén nhét phong bao xuống dưới gối.