Hôm nay thu được khá nhiều quà mừng. Cố Thành kiểm kê đồ vật, còn Liễu Nhân
Nhân cầm vở và bút chì ghi chép lại. Những món nợ ân tình này, sau này đều
phải trả lại.
Cuối cùng, Liễu Nhân Nhân tổng kết lại một chút.
Thu được đều là thực phẩm, trứng gà là nhiều nhất, có tới hai trăm mười sáu quả.
Liễu Nhân Nhân lẩm bẩm: “Thế này thì khỏi cần mua trứng gà nữa”
Trong nhà mượn hai trăm hai mươi quả trứng gà, chỗ này coi như cũng hòm hòm
đủ trả.
Ngoài trứng gà, còn có mười cân bột mì trắng, mười hai cân gạo tẻ, hai mươi cân
kê, mười cân đậu nành, mười cân lạc, năm cân vừng. Hai cân thịt lợn, ba con cá
trắm đen, hai gói táo đỏ, một gói nhỏ đường đỏ, bốn quả táo tây.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Liễu Nhân Nhân cười cười: “Em làm tiệc này tính ra không lỗ nha”
Nhiều đồ thế này, đủ bù lại chi phí làm cỗ.
Cố Thành thu dọn đồ đạc xong thì ngồi xuống mép giường, nói: “Có chuyện này
anh muốn thương lượng với em”
Giọng điệu còn rất nghiêm túc. Chẳng lẽ có chuyện gì lớn?
Liễu Nhân Nhân ngồi thẳng người dậy, nhìn anh: “Anh nói đi”
Cố Thành bảo cô: “Cuối năm nhà máy rất bận, nhân lực không đủ, cần tuyển một
đợt công nhân tạm thời vào hỗ trợ”
“. Công nhân tạm thời?” Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên, sững sờ một lúc lâu mới
hỏi: “Ý anh là muốn giới thiệu người nhà vào làm à?”
Nếu không anh cũng sẽ chẳng mở miệng nói chuyện này với cô.
“Ừ” Cố Thành gật đầu.
“Có được không anh? Sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?” Liễu Nhân Nhân nhớ
rõ suất làm công nhân tạm thời cũng không phải dễ dàng mà có được. Đặc biệt là
với người nông thôn, quan hệ lương thực của họ là cả một vấn đề lớn.
Cố Thành cân nhắc nói: “Không sao đâu, sắp xếp một hai người vào thì không
vấn đề gì”
“Một hai người à” Liễu Nhân Nhân vẻ mặt khó xử, “Thế thì sắp xếp sao đây? Em
có ba ông anh trai, anh cũng có anh cả, sư nhiều thịt ít, em sợ đắc tội với mọi
người”
Nói xong, đôi mắt đen láy của Liễu Nhân Nhân liếc anh một cái, như muốn nói:
Nếu để anh trai em đi, bên nhà họ Cố có làm ầm lên không?
Cố Thành nuốt nước bọt, giọng bỗng nhiên hơi khàn: “Để anh ba của em đi đi”
Liễu Nhân Nhân lại cười hỏi: “Vậy còn bên anh cả của anh thì sao?”
Cố Thành ho nhẹ: “Sau này có cơ hội thì tính sau”
Liễu Nhân Nhân thấy tai anh hơi đỏ lên, nhất thời cao hứng, hơi ngả người về
phía trước, ghé vào tai anh thì thầm: “Anh thật tốt”
Vừa dứt lời, Liễu Nhân Nhân đột nhiên bị ấn ngã xuống giường, người đàn ông
cúi xuống đè lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nháy mắt trở nên vi diệu. Tim Liễu Nhân Nhân đập
thình thịch, vừa định nói gì thì môi đã bị chặn lại. Môi răng quấn quýt, sắc mặt
Liễu Nhân Nhân đỏ bừng.
Qua một lúc lâu, người đàn ông vẫn chưa chịu dừng lại.
Liễu Nhân Nhân dùng sức đẩy anh ra, nhắm mắt nói: “Vẫn chưa được”
Người Cố Thành cứng đờ, yết hầu chuyển động: “Tại sao không được? Chẳng
phải ra cữ rồi sao?”
Liễu Nhân Nhân: “”
mua/chuong-51-cong-nhan-tam-thoihtml]
Sớm đã nhìn ra người đàn ông này muốn làm chuyện xấu, Liễu Nhân Nhân lắc
đầu: “Ai bảo anh ra cữ xong là được? Lúc xuất viện bác sĩ dặn phải qua hai, ba
tháng nữa mới được sinh hoạt vợ chồng”
Câu này đương nhiên là cô tự bịa, nhưng cô cũng chẳng nói bậy, phụ nữ mới ra
cữ cơ thể vốn chưa hồi phục hoàn toàn.
Bọn họ là vợ chồng, ngày ngày chung chăn gối, có một số việc cũng khó tránh
khỏi. Hai người sống chung lâu như vậy, Liễu Nhân Nhân cũng không bài xích Cố
Thành, thậm chí còn rất có hảo cảm. Ngày ngày đối diện với một anh chàng đẹp
trai mà chỉ được nhìn không được ăn, cô. cũng thèm chứ bộ.
Nhưng hiện tại là thật sự không được.
Cố Thành thất vọng tràn trề, tủi thân nói: “Không được mà em còn quyến rũ anh?”
Liễu Nhân Nhân: “” Oan uổng quá!
“Em quyến rũ anh lúc nào?” Tên này quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng.
“Em dùng mắt quyến rũ anh, còn có” Cố Thành cúi đầu nhìn thoáng qua.
Liễu Nhân Nhân cầm cái gối ném vào đầu anh: “Đồ thần kinh!”
Cố Thành hoãn một lúc lâu mới dậy nổi, nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc” Nói
xong liền chạy trối chết ra khỏi phòng.
Liễu Nhân Nhân cười phá lên đầy hả hê.
Sáng hôm sau, khi bà Khương Thúy Hoa đến, Liễu Nhân Nhân liền bảo: “Mẹ, sau
này mẹ không cần qua nữa đâu, việc nhà cũng không nhiều, con tự làm được”
Đã ra cữ rồi, Liễu Nhân Nhân cũng ngại làm phiền bà Khương Thúy Hoa mãi. Có
lẽ do ở cữ được chăm sóc tốt, cô cảm thấy mình hồi phục khá nhanh, trạng thái
chẳng khác mấy so với lúc chưa mang thai. Hôm qua lúc ăn tiệc, mấy bà thím còn
thì thầm bảo nhìn cô chẳng giống người mới sinh con chút nào. Ở nhà tĩnh dưỡng
một tháng, ngày nào cũng canh nước tẩm bổ, da dẻ Liễu Nhân Nhân còn đẹp hơn
trước, cũng không bị béo, đúng là tuổi trẻ tốt thật, lại người mau.
Bà Khương Thúy Hoa dạo này quen chạy sang đây, nhất thời chưa sửa được, liền
nói: “Dù sao cũng không có việc gì, mẹ sang thăm cháu ngoại mẹ không được à”
Liễu Nhân Nhân thuận nước đẩy thuyền: “Đương nhiên là được rồi, nếu mẹ giúp
con trông cháu thì càng tốt, con trả tiền công cho mẹ”
Đáy mắt bà Khương Thúy Hoa lóe lên tia tinh quái, truy hỏi: “Sao thế? Cố Thành
sắp xếp công việc cho con à?”
Con rể tốt xấu gì cũng là phó xưởng trưởng, tìm cho con gái một công việc chắc
không khó. Kể cả không được thì bỏ tiền mua một suất cũng xong. Nếu con gái đi
làm thì đúng là không có thời gian trông con thật.
“Không, mẹ nghĩ nhiều rồi” Nói thật, Liễu Nhân Nhân không hứng thú lắm với
chuyện đi làm.
Hơn nữa, đi xưởng thép thì cô làm được gì? Nguyên chủ mới có bằng tiểu học,
ngồi văn phòng không hợp. Chẳng lẽ đi xuống phân xưởng luyện thép? Vả lại, Cố
Thành chắc cũng hy vọng cô ở nhà chăm con hơn.
Bà Khương Thúy Hoa tặc lưỡi: “Con không đi làm thì bảo mẹ trông con làm gì?
Tự mình mà trông”
Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: “. Con cũng có việc riêng của con chứ bộ”
Cô không hứng thú đi làm công ăn lương, nhưng không có nghĩa là cô không
muốn kiếm tiền. Liễu Nhân Nhân có hệ thống, muốn kiếm tiền không khó. Dù sao
cô cũng không muốn ru rú ở nhà trông con cả ngày. Thời buổi này không thể bỏ
tiền thuê bảo mẫu, nhưng nhờ người thân giúp đỡ một chút thì vẫn được.
Tuy nhiên giờ nói mấy chuyện này còn sớm, con còn quá nhỏ, giao cho người
khác cô cũng không yên tâm, chuyện này chờ thêm một thời gian nữa hãy tính.
Bà Khương Thúy Hoa bèn nói: “Con đừng có mà lăn lộn lung tung. Mẹ thấy ấy,
con cứ tranh thủ thời gian sinh thêm đứa nữa với con rể đi”
Chỉ đẻ một đứa chắc chắn là quá ít, đằng nào cũng phải đẻ thì đẻ sớm một chút,
tiện thể nuôi một thể còn tốt hơn.
Liễu Nhân Nhân: “”
Đẻ nữa là không thể nào, nhưng lời bà Khương Thúy Hoa cũng nhắc nhở cô. Nếu
không muốn có con thì phải dùng biện pháp an toàn. Cũng không biết thời buổi
này có bao cao su không nhỉ? Ừm, hôm nào phải đi bệnh viện hỏi thăm chút.
“Đúng rồi” Nhắc đến công việc, Liễu Nhân Nhân nhớ tới chuyện chính Cố Thành
nói với cô hôm qua, “Công việc của con thì chưa thấy đâu, nhưng hôm qua con
nghe Cố Thành bảo trong xưởng hiện đang tuyển một đợt công nhân tạm thời
đấy”
“Công nhân tạm thời?” Bà Khương Thúy Hoa nghe vậy liền mở to mắt, vội vàng
hỏi: “Người nhà quê chúng ta có đi được không?”