Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 53: Áo len



Ai cũng bảo người nhà quê ngưỡng mộ người thành phố có công ăn việc làm, có

lương lậu, nhưng người thành phố đôi khi cũng đỏ mắt ghen tị với họ, ít nhất là ở

khoản thực phẩm không khan hiếm đến thế.

Liễu Nhân Nhân đảo mắt, nói: “Chị ơi, nếu chị thực sự muốn thì em có thể để lại

cho chị một ít”

Chị gái áo đỏ nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, đương nhiên vẫn là câu nói cũ, có

bao nhiêu lấy bấy nhiêu, ai mà chê thịt chứ, mua bao nhiêu ăn cũng không đủ.

Liễu Nhân Nhân ra vẻ khó xử: “Em chỉ còn năm cân thịt lợn thôi, nhiều hơn nữa

thì không có. Nếu chị muốn thì em có thể bán hết cho chị, rồi em về nhà mẹ đẻ

lấy thêm sau, nhưng mà. giá là một đồng một cân ạ”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Mua thịt ở Cửa hàng Bách hóa giá tám hào một cân nhưng cần phải có phiếu thịt.

Cô bán một đồng một cân mà không cần phiếu thì cũng chẳng gọi là quá đáng.

“Được!” Chị gái áo đỏ sảng khoái đáp: “Một đồng thì một đồng, chị lấy tất”

Chị ta thật sự không thấy đắt, đó là tận năm cân thịt lợn đấy, bằng tiêu chuẩn thịt

của cả nhà chị ta trong nửa năm.

Liễu Nhân Nhân nhếch mép cười, vén tấm vải thô che trên giỏ, để lộ ra một tảng

thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen. Đây là năm cân thịt cô vừa dùng ý niệm mua từ trong

hệ thống.

Liễu Nhân Nhân nhỏ giọng: “Chị à, hai chúng ta đều không có cân, nhưng tảng

thịt này chắc chắn đủ năm cân đấy”

Chị gái áo đỏ đang nhìn chằm chằm miếng thịt ba chỉ không rời mắt, cũng chẳng

ngẩng đầu lên, nói: “Không sao, chị tin em”

Người có thể tích được nhiều tem phiếu thế này chắc chắn không phải gia đình

bình thường, chẳng cần thiết phải đi lừa đảo. Hơn nữa, nhìn miếng thịt này đúng

là rất nặng tay, dù không đủ năm cân thì cũng chẳng kém bao nhiêu.

Tiền trao cháo múc, hai bên đều thỏa mãn nhu cầu. Giao dịch xong xuôi, hai

người như kẻ trộm nhanh chóng tách ra mỗi người một ngả.

Một lần giao dịch kiếm được tám đồng, trên mặt Liễu Nhân Nhân không kìm được

nở nụ cười nhẹ. Cô cũng không đi chỗ khác lăn lộn thêm, kiếm vài đồng rồi thì thu

tay thôi. Cuộc sống hiện tại của cô đủ tốt, không thiếu ăn không thiếu mặc, thỉnh

thoảng kiếm chút tiền tiêu vặt là đủ, không đáng để mạo hiểm.

Liễu Nhân Nhân vừa đi vừa ngân nga hát, bước chân nhẹ nhàng về nhà.

Gần đến cửa nhà, Liễu Nhân Nhân động ý niệm, mua từ hệ thống hai cân sườn,

hai cân tôm tươi, hai cân mực. Nghĩ nghĩ một lát, cô lại mua thêm một gói rong

biển khô, hai gói hạt hướng dương, tám quả táo tây, tám quả cam.

Chiếc giỏ đầy ắp không nhét thêm được nữa, Liễu Nhân Nhân xách nặng trịch

bước vào nhà.

“Mẹ, con về rồi”

“Oa!”

Vừa vào cửa, Liễu Nhân Nhân đã nghe tiếng Cố Viêm Viêm khóc váng lên. Thật

kỳ lạ, thằng bé bình thường đâu phải đứa hay khóc, kể cả có đói bụng cũng chỉ

gào khan vài tiếng, chưa bao giờ thấy khóc thương tâm thế này.

Liễu Nhân Nhân luống cuống, vội vàng chạy vào.

“Mẹ, Viêm Viêm sao thế ạ?”

mua/chuong-53-ao-lenhtml]

Nghe tiếng con gái, bà Khương Thúy Hoa đang dỗ cháu ngủ trong phòng bật dậy,

vội vàng đưa đứa trẻ đang khóc ngặt nghẽo cho Liễu Nhân Nhân.

“Ôi chao, thằng bé này chắc là tìm hơi mẹ, cả buổi sáng nay cứ khóc quấy suốt”

Bà Khương Thúy Hoa bị Cố Viêm Viêm tra tấn cả buổi sáng, suýt chút nữa thì tâm

như tro tàn. Khó khăn lắm mới dỗ được, có lẽ nghe thấy tiếng Liễu Nhân Nhân về

nên thằng bé lại òa lên khóc.

Liễu Nhân Nhân ôm con dỗ dành. Cố Viêm Viêm rúc đầu vào lòng cô khóc đến rối

tinh rối mù, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt. Cô vừa dỗ vừa dùng khăn nhỏ

lau nước mũi cho con, dở khóc dở cười nói: “Lần này đúng là tổn thương tâm hồn

bé nhỏ của cậu chàng rồi, bình thường có thấy rớt giọt nước mắt nào đâu” Toàn

là sấm chớp chứ không có mưa.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Cố Viêm Viêm cuối cùng cũng nín, cái miệng

nhỏ còn nấc lên từng hồi, như thể vừa chịu uất ức tày đình lắm.

“Thằng bé này tinh thật đấy, bé tí đã biết lạ hơi” Bà Khương Thúy Hoa cạn lời.

Trước kia bà cùng Liễu Nhân Nhân trông cháu có thấy nó thế này đâu.

Cố Viêm Viêm không biết có hiểu gì không, quay sang phía bà ngoại thổi bong

bóng nước bọt phì phì.

Bà Khương Thúy Hoa: “” Cái thằng nhóc con này!

Sau khi ra cữ, Cố Viêm Viêm chủ yếu do Liễu Nhân Nhân chăm, hai mẹ con quả

thực chưa từng tách nhau lâu như vậy, thảo nào cu cậu thương tâm đến thế. Có

lẽ là khóc mệt, chẳng bao lâu sau thằng bé đã ngủ thiếp đi trong lòng mẹ.

Đợi con ngủ say, Liễu Nhân Nhân mới đặt bé xuống giường nhỏ. Cô ra ngoài sắp

xếp lại đồ đạc trong giỏ, hôm nay thu hoạch khá phong phú. Những thứ khác thì

không sao, để trong tủ là được, nhưng sườn, tôm và mực thì không ăn hết ngay

được. Liễu Nhân Nhân giữ lại một ít để ăn hôm nay, số còn lại để nguyên trong

giỏ treo ra ngoài trời. Trời lạnh, treo bên ngoài một lúc là đông cứng lại, chẳng

khác nào cái tủ lạnh thiên nhiên.

Khi bà Khương Thúy Hoa ra về, Liễu Nhân Nhân gói cho bà hai gói hạt hướng

dương và một cân tôm.

“Mẹ, mẹ hay thích tán gẫu với mọi người, hôm nào mẹ bốc nắm hạt hướng dương

bỏ túi, vừa cắn hạt vừa buôn chuyện mới vui”

Hai gói hạt này vốn là Liễu Nhân Nhân cố ý mua biếu bà.

“. Được rồi, hạt hướng dương mẹ nhận, còn tôm thì con giữ lại mà ăn” Bà

Khương Thúy Hoa ngại cứ lấy đồ của con gái mãi.

“Trong nhà vẫn còn mà” Liễu Nhân Nhân dúi thẳng vào tay bà, “Nếu không sau

này con chẳng dám nhờ mẹ trông Viêm Viêm nữa đâu”

“Có gì đâu, cháu ngoại ruột của mẹ thì mẹ trông chứ sao” Bà Khương Thúy Hoa

phẩy tay, giúp con gái trông cháu bà cũng vui.

“Thế là được rồi. Mẹ giúp con trông cháu, con hiếu kính mẹ chút đồ là chuyện nên

làm” Hạt hướng dương và tôm đều là đồ Liễu Nhân Nhân tuồn từ hệ thống ra,

biếu nhà mẹ đẻ cũng chẳng có gì phải ngại. Bất kể là thân thích nào, có qua có lại

mới toại lòng nhau.

Nói đến nước này rồi, bà Khương Thúy Hoa mới nhận lấy đồ đạc, vui vẻ ra về.

Liễu Nhân Nhân thở phào, người nhà quê tặng quà cứ thích đẩy qua đẩy lại, cô

thực sự không quen kiểu đó, thích sòng phẳng hơn.

Buổi chiều, Liễu Nhân Nhân vừa trông con vừa đan áo len. Lần trước Cố Thành

kiếm được rất nhiều len sợi, cô đã đan hai cái khăn quàng cổ, còn đan cả áo len

quần len cho con trai. Số len còn lại vẫn đủ đan hai cái áo nữa.

Liễu Nhân Nhân định đan hai cái áo người lớn. Tất nhiên không phải cho cô và Cố

Thành. Cuối năm, theo phong tục phải biếu quà Tết cho hai bên nội ngoại, Liễu

Nhân Nhân muốn đan cho cha cô một cái áo len. Nhưng. len là do Cố Thành

mang về, không đan cho nhà chồng một cái thì cũng không phải phép. Liễu Nhân

Nhân dứt khoát đan hai cái.

Cái còn lại sẽ biếu nhà họ Cố, mặc kệ họ cho ai mặc, dù sao Liễu Nhân Nhân làm

tròn bổn phận dâu con là được.

Làm việc hòm hòm, Liễu Nhân Nhân ra ngoài ngâm ít rong biển khô. Bữa tối cô

nấu canh sườn rong biển, mực xào cay và cải trắng xào, món chính là bánh bao

bột mì trắng. Nhà cô tích trữ lương thực tinh hơi nhiều, giờ thi thoảng lại được ăn

một bữa bánh bao trắng hoặc cơm tẻ.

Hôm nay khi tan làm về, Cố Thành còn dẫn theo một người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.