Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 54: Phúc lợi ăn Tết



Đó là một bác trai khoảng hơn 50 tuổi, kéo theo một chiếc xe cải tiến.

Cố Thành dắt xe đạp, dẫn người vào sân sau, rồi bắt đầu chuyển đồ từ trên xe cải

tiến vào bếp.

Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm ra, nhìn thấy cả một xe đầy ắp đồ đạc, khóe

miệng giật giật, hỏi Cố Thành: “Anh mua đấy à?”

Cố Thành bảo không phải: “Hôm nay trong xưởng phát quà Tết”

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: “Nhiều thế này á?”

Cố Thành nhìn hai mẹ con một cái, nói: “Còn có cả phần của anh ba nữa, anh ấy

nhờ anh mang về hộ cho cha mẹ”

Đồ đạc quá nhiều nên anh phải thuê xe cải tiến chở về.

Chuyển đồ xong, Cố Thành đong hai cân bột ngô biếu bác trai đã giúp chở đồ.

Bác trai nhận đồ rồi kéo xe đi về.

Liễu Nhân Nhân nhìn đống túi lớn túi nhỏ, thùng các tông chất đống trong bếp mà

thấy lạ lẫm. Lúc này cô mới chợt hiểu tại sao người trong thôn đều ngưỡng mộ

công nhân thành phố. Chưa nói cái khác, chỉ riêng khoản phúc lợi lễ Tết thế này,

người nông thôn có tiền cũng chưa chắc mua được, bảo sao ai nấy đều đỏ mắt.

Cố Thành rửa tay rồi đón lấy con trai từ tay Liễu Nhân Nhân, nói: “Cụ thể phát

những gì anh cũng chưa xem kỹ, em vào xem rồi sắp xếp lại đi”

Liễu Nhân Nhân: “” Rung động con tim quá đi!

Liễu Nhân Nhân lon ton chạy vào thu dọn đồ đạc.

“Hai mươi cân bột mì, hai mươi cân gạo tẻ, mười cân thịt lợn, năm cân dầu cải”

Liễu Nhân Nhân càng soạn đồ càng thấy vui sướng. Ông trời ơi, cái số phú quý

này cuối cùng cũng đến lượt cô rồi sao?

Một thùng táo tây, một thùng cam, một thùng tôm đông lạnh, một thùng mực.

Liễu Nhân Nhân: “” Sao nhìn giống đồ trong Cửa hàng Bách hóa thế nhỉ, chắc là

cùng một nguồn vận chuyển từ nơi khác về.

Liễu Nhân Nhân tiếp tục kiểm kê: một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, sáu lọ đồ hộp

trái cây, còn có một túi cam hàng rời.

“Oa ~” Liễu Nhân Nhân cảm thán: “Xưởng các anh phát phúc lợi tốt quá đi mất,

không hổ danh là nhà máy lớn nhất huyện. Nhiều đồ thế này, Tết này chúng ta

khỏi cần sắm sửa gì thêm”

Kiểm kê xong, Liễu Nhân Nhân lại hớn hở hỏi Cố Thành: “Đúng rồi. phần phúc

lợi của anh ba là cái nào? Để em bảo mẹ qua lấy”

Liễu Minh Viễn sau khi vào xưởng thép làm công nhân tạm thời thì ở lại luôn trong

xưởng. Giống như những nhân viên tạm thời mới vào như anh, chỉ có thể ngủ ở

giường tập thể, loại phòng mười mấy hai mươi người chen chúc ấy. Điều kiện

chẳng tốt lành gì. Nhưng Liễu Minh Viễn tự nguyện không về nhà, bảo là đàn ông

con trai chưa vợ con gì, ở đâu mà chẳng được, ở ký túc xá lại tiện đi làm.

Thế là ngay ngày đầu tiên đi làm, Liễu Minh Viễn đã cuốn gói chăn chiếu đi luôn,

làm bà Khương Thúy Hoa tức gần chết.

Cố Thành bảo cô: “Hai lọ đồ hộp trái cây với túi cam rời kia là của anh ấy”

Liễu Nhân Nhân ậm ừ: “Còn gì nữa không?”

Cố Thành vừa co ngón tay trêu con trai trong lòng, vừa nói: “Chỉ thế thôi, Minh

Viễn là công nhân tạm thời, lại mới vào xưởng chưa bao lâu nên quà Tết không

được phát nhiều”

Liễu Nhân Nhân: “”

Trời đất, vậy đống đồ còn lại đều là của Cố Thành sao? Sự chênh lệch này cũng

quá lớn rồi!

Chỉ có hai món đồ, Liễu Nhân Nhân cũng lười sang nhà gọi người, đợi lát nữa ăn

cơm xong cô mang qua là được.

mua/chuong-54-phuc-loi-an-tethtml]

Trong xưởng phát nhiều quà Tết như vậy, ngày mai Cố Thành lại được nghỉ. Lúc

ăn cơm, Liễu Nhân Nhân bàn bạc với anh: “Ngày mai chia đồ ra, phải đi biếu Tết

hai bên nội ngoại”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Cố Thành quanh năm ở trong quân ngũ, thực ra không rành mấy cái đạo lý đối

nhân xử thế này lắm, tùy ý nói: “Em cứ sắp xếp là được, mai anh mang sang”

“Vậy được, đồ biếu hai nhà đều giống nhau nhé” Liễu Nhân Nhân sắp thành bậc

thầy của sự công bằng rồi.

Hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp.

Có Cố Thành trông con, hôm nay Liễu Nhân Nhân dậy muộn hơn chút. Khi tỉnh

dậy thì hai cha con đều không có trong phòng. Liễu Nhân Nhân ngáp dài, chậm

chạp bò dậy mặc quần áo.

Vừa bước ra khỏi phòng, Liễu Nhân Nhân đã thấy Cố Thành bế con đang phơi

nắng ngoài sân. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, đôi chân dài miên

man gần như không có chỗ để. Ánh nắng vàng kim chiếu rọi lên hai cha con.

Trong khoảnh khắc ấy, Liễu Nhân Nhân chợt nghĩ đến cụm từ: Tháng năm tĩnh

lặng. Có gia đình, có một đứa con đáng yêu. Cuộc sống chậm rãi thế này, thực ra

cũng rất thi vị. Nếu cứ mãi được như thế này thì tốt biết bao.

Có lẽ ánh nhìn của Liễu Nhân Nhân quá mãnh liệt, Cố Thành quay đầu lại nhìn

cô, nói: “Dậy rồi à? Bữa sáng đang hâm nóng trong nồi đấy”

Liễu Nhân Nhân cười, dù đã xuất ngũ nhưng Cố Thành vẫn giữ thói quen dậy

sớm, ngày nào cũng chạy bộ rồi nấu bữa sáng như một quy luật bất di bất dịch.

“Lát nữa em ăn, chưa đói” Liễu Nhân Nhân đi tới, xoa đầu con trai một cái, “Em

phải cắt tóc cho con thôi”

Thức ăn tốt, sữa cũng tốt, Cố Viêm Viêm được cô nuôi trắng trẻo mập mạp, má

phính, chân tay ngấn thịt. Chỉ có điều cái đầu. Lưa thưa vài cọng tóc vàng hoe,

nhìn mà phát sầu.

Lúc đầu Liễu Nhân Nhân còn lo lắng, nhưng bà Khương Thúy Hoa bảo trẻ con thế

là bình thường.

“Mẹ bảo đây là tóc máu, phải cắt đi thì sau này mới mọc tóc mới đen dày được”

Cố Thành nhìn lên đầu con trai, sau đó bảo Liễu Nhân Nhân: “Trong túi anh có cái

tông đơ, em lấy ra đây giúp anh”

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: “. Anh còn biết cắt tóc á?”

“Ừ, trước kia ở đơn vị có luyện qua, mọi người toàn tự cắt tóc cho nhau”

Liễu Nhân Nhân hứng thú bừng bừng đi lấy tông đơ.

Mang đồ nghề ra, hai người đổi chỗ, Liễu Nhân Nhân bế con ngồi lên ghế. Cố

Thành ngồi xổm một chân, dùng khăn lau sạch tông đơ rồi bắt đầu cạo đầu cho

con. Sợ anh lỡ tay làm con bị thương, Liễu Nhân Nhân ngồi im không dám động

đậy.

Nhưng mà tay nghề cạo đầu của Cố Thành cũng không tệ. Chỉ vài phút sau, mấy

cọng tóc vàng lưa thưa của Cố Viêm Viêm đã rơi lả tả xuống đất, biến thành một

cái đầu trọc lốc. Thằng bé rõ ràng không biết chuyện gì vừa xảy ra, đôi mắt đảo

qua đảo lại trên mặt ba mẹ, rồi toét miệng cười ngô nghê.

Cạo trọc xong nhìn thằng bé càng đáng yêu, trông khỏe khoắn hẳn ra, Liễu Nhân

Nhân càng nhìn càng thích.

“Được không?” Cố Thành cười khẽ hỏi.

Thấy vẻ mặt cầu được khen ngợi của anh, Liễu Nhân Nhân không kìm được ghé

sát lại, hôn nhẹ lên má anh một cái, khen: “Chồng em giỏi quá đi!”

Tay nghề này, sau này có khi chuyên đi cắt tóc dạo cũng nuôi được gia đình.

Cố Thành sao chịu nổi cảnh này, vươn tay giữ lấy gáy cô, ngậm lấy đôi môi đỏ

mọng.

Ngoài cửa, Cố Thành ở nhà không đóng cổng lớn, bà Khương Thúy Hoa vừa định

bước vào, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy cảnh đôi vợ chồng trẻ đang hôn

nhau giữa sân.

Vèo một cái, bà Khương Thúy Hoa chạy biến ra ngoài.

Chết mất thôi, bà có bị đau mắt hột không đây?

Đừng nói chứ bà Khương Thúy Hoa cũng ngượng chín cả mặt. Người nhà quê

vốn bảo thủ, dù là vợ chồng cũng ngại cái kiểu hôn môi chùn chụt như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.