Nhưng đàn ông sống xuề xòa chút không sao, vợ con thì không thể để chịu khổ.
Cố Thành cũng không phải không có năng lực chu cấp cho gia đình cuộc sống tốt
hơn.
Liễu Nhân Nhân bật cười: “Em mới không thấy thiệt thòi, chồng em đối với em tốt
thế này, con trai lại đáng yêu như vậy, ngày nào cũng ở nhà đất em cũng vui”
Còn Cố Viêm Viêm, cậu chàng chưa biết nói, có thiệt thòi hay không cũng phải
chịu thôi.
Liễu Nhân Nhân cười híp mắt: “Chuyện xây nhà hay là đợi Viêm Viêm lớn thêm
chút nữa hãy tính?”
Cô muốn đợi khoảng 3-4 năm nữa, chờ thời thế tốt hơn rồi hãy tính chuyện xây
nhà gạch xanh.
“Nghe em” Cô không chê thì Cố Thành tự nhiên cũng không có ý kiến.
Bà Khương Thúy Hoa đang bế cháu hộ bên ngoài nghe hai vợ chồng thủ thỉ tâm
tình, da gà da ốc nổi hết cả lên. Trời ạ, bà quyết định rồi, sau này khi nào vợ
chồng son đều ở nhà thì bà sẽ hạn chế sang đây.
Trong nhà cũng chỉ có phòng ngủ và bếp cần quét dọn, bàn ghế trong bếp đều
phải mang ra cọ rửa phơi nắng. Hai người làm một loáng là xong.
Để Cố Thành ở nhà trông con, Liễu Nhân Nhân đội mũ, quàng khăn, dắt xe đạp
ra, chuẩn bị đèo bà Khương Thúy Hoa đi thôn Hoàng Gia xem mặt cô gái kia.
Trong chốc lát, bà Khương Thúy Hoa đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
Liễu Nhân Nhân gọi: “Mẹ, mẹ lên xe đi chứ, chúng ta đi xe đạp cho nhanh”
Cố Viêm Viêm có bố trông sẽ không khóc quấy, nhưng trong nhà không có sữa
bột, cô vừa cho con bú no, vẫn phải tranh thủ về trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Đi xe đạp chắc chắn nhanh hơn, có điều.
Bà Khương Thúy Hoa liếc xéo con gái, nghi ngờ hỏi: “Con có đi được không đấy?”
Bà già cả xương cốt yếu ớt, không muốn bị ngã đâu.
Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi hột: “Mẹ cứ yên tâm đi, con tập xe đạp thường
xuyên, quen tay lắm rồi, đến Cố Thành con còn chở được nữa là”
Lời này là thật, chuyện này Liễu Nhân Nhân không dám thể hiện. Cô vốn biết đi
xe đạp, lại luyện tập một thời gian, chở thêm một người tuyệt đối không thành vấn
đề.
Bà Khương Thúy Hoa nơm nớp lo sợ ngồi lên ghế sau xe đạp. Mới đầu sợ gần
chết, hai chân cứ nhón lên trước không dám thả lỏng. Đợi Liễu Nhân Nhân đạp
đi một đoạn dài, đường đi êm ru, bà mới dần yên tâm. Thay vào đó là cảm giác
phấn khích.
Hầy! Ở nông thôn mấy bà già được ngồi xe đạp như bà đâu có nhiều! Bà Khương
Thúy Hoa hóng gió lạnh vù vù mà chẳng thấy lạnh chút nào.
Đến thôn Hoàng Gia, bà Khương Thúy Hoa nhảy xuống xe, lưng cũng tự giác
thẳng lên mấy phần.
Trước kia bà vẫn hay mua hồng ở nhà ông Hoàng Đại Mao. Lần này có việc
chính, hai người chưa vội tìm ông Hoàng Đại Mao mà đợi xong việc rồi hãy mua
hồng.
Bà Khương Thúy Hoa thì thầm với Liễu Nhân Nhân: “Thím họ con bảo, nhà con
bé Hoàng Hồng Hà ở cách nhà ông Hoàng Đại Mao không xa. Trước cửa có hai
cây hồng to, nhà có một dãy sáu gian là đúng”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Mẹ, là nhà kia phải không?” Đi một vòng, Liễu Nhân Nhân chỉ vào một ngôi nhà
phía trước.
mua/chuong-56-thon-ho-hoanghtml]
Xung quanh chỉ có nhà đó trước cửa trồng hai cây hồng, nhà cũng đúng sáu gian.
“Không sai, chắc là nhà đó rồi” Bà Khương Thúy Hoa ngó nghiêng, gật đầu, lúc
này bà bỗng thấy hơi hồi hộp.
Khéo cái là người nhà họ Hoàng đang hái hồng. Nhà họ không có tường bao sân,
bà Khương Thúy Hoa liếc mắt cái là thấy ngay cô gái đang ôm giỏ đứng dưới gốc
cây.
Đến gần hơn chút mới nhìn rõ dáng vẻ cô gái: tết hai bím tóc đuôi sam dài, nhìn
rất gầy, nhưng cũng không quan trọng, thời buổi này ai chẳng gầy. Cô gái trông
khoảng mười tám đôi mươi, nghe thím họ bảo hai cô chị lớn nhà họ Hoàng đều đã
lấy chồng, vậy cô bé này chắc chắn là Hoàng Hồng Hà.
Bà Khương Thúy Hoa cũng chỉ là lén đến xem mặt, lúc này chắc chắn không thể
trơ mặt ra vào chào hỏi, bát tự còn chưa có một nét nào mà.
Thế là hai người vòng qua cửa nhà họ Hoàng rồi đi tiếp. Đợi đi xa một chút, bà
Khương Thúy Hoa mới hỏi Liễu Nhân Nhân: “Cô bé đó nhìn cũng được đấy chứ
nhỉ?”
Thoạt nhìn bà thấy khá ưng ý, cô gái mặt mũi không quá xuất sắc nhưng cũng
thanh tú. Điều kiện nhà mình không tốt, cũng không thể quá kén chọn.
Liễu Nhân Nhân cười: “Mẹ, mẹ ưng rồi ạ?”
“Khá tốt, cũng không biết con bé có ưng thằng Minh Viễn không. Lát nữa về mẹ
bảo thím họ con bắn tiếng sang bên này xem sao”
Nếu đối phương cũng có ý, thì có thể nhờ bà mối đến dạm ngõ.
Liễu Nhân Nhân khiếp sợ: “. Nhanh thế ạ?”
“Có gì đâu” Bà Khương Thúy Hoa tỉnh bơ, “Hai bên ưng thuận thì cưới, hồi con
với Cố Thành kết hôn chẳng phải cũng thế sao”
Thời này cưới xin là thế, lệnh cha mẹ lời người mai mối, trưởng bối có thể quyết
định hôn nhân thay con cái. Đến từ thời hiện đại, Liễu Nhân Nhân thực sự không
thể lý giải nổi, cô giãy giụa nói: “Nhưng cũng phải để anh ba thích đã chứ”
Ít nhất cũng phải để hai người trẻ nhìn nhau cho vừa mắt đã.
“Gì mà thích với không thích, nó còn dám có ý kiến gì à, cưới được vợ là may rồi”
Trong thôn đầy trai tân ế vợ ra đấy.
Bà Khương Thúy Hoa từng hỏi Liễu Minh Viễn muốn cưới vợ thế nào. Kết quả
thằng con trời đánh bảo thích kiểu giống em gái út, xinh đẹp như thế. Bà nghe
xong chỉ muốn cho nó một bạt tai. Cũng không nhìn lại bản thân mình xem, còn
đòi cưới vợ như em gái nó, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Liễu Nhân Nhân rất đồng cảm với ông anh ba: “Mẹ, đây là chuyện cả đời của anh
ấy, không thể qua loa được. Mẹ chẳng bảo phải xem xét kỹ lưỡng sao?”
Lại còn lôi cô đi xem cùng, kết quả bà nhìn cái là ưng ngay, thật là.
“Yên tâm đi, mẹ tự có tính toán” Bà Khương Thúy Hoa phẩy tay.
Đương nhiên bà cũng không phải người qua loa, lát nữa chắc chắn còn phải tìm
người hỏi thăm phẩm hạnh đối phương, xem người nhà bên đó có dễ sống chung
không. Kết hôn là chuyện của hai gia đình, cha mẹ thông gia ăn ở thế nào cũng
rất quan trọng. Đối phương nếu có ý thì chắc chắn cũng sẽ dò la tình hình nhà
trai.
Liễu Nhân Nhân nghe vậy thì thôi, chuyện này cô là con gái đã đi lấy chồng cũng
không tiện nói nhiều. Không uổng công đi một chuyến nhìn thấy Hoàng Hồng Hà,
tảng đá trong lòng bà Khương Thúy Hoa cũng coi như bỏ xuống được một nửa.
Xong việc chính, hai người đi sang nhà ông Hoàng Đại Mao mua hồng. Đều là chỗ
quen biết, cũng không cần nói nhiều, giá vẫn như cũ, một hào một cân. Liễu Nhân
Nhân muốn làm hồng khô nên lấy mười cân, bà Khương Thúy Hoa chỉ lấy năm
cân mua về cho mấy đứa cháu ở nhà đỡ thèm.
Mua xong, bà Khương Thúy Hoa cũng không vội về, ngồi nán lại nhà ông Hoàng
Đại Mao một lúc, tán gẫu với vợ ông ấy, tiện thể vòng vo hỏi thăm chuyện nhà
Hoàng Hồng Hà.
Vợ ông Hoàng Đại Mao cũng là người tinh ý, liếc cái là nhìn ra manh mối, cười
hỏi: “Sao thế? Nhắm trúng con gái út nhà họ Hoàng à?”