Làm Ruộng Trữ Lương Vượt Những Năm Mất Mùa

Chương 55: Tôm rim dầu



Sẵn sàng

Thật là, không thể ngờ con gái và con rể lén lút lại phóng túng như vậy. Hại bà già

này một phen ngượng đến mức mặt đỏ như đít khỉ.

Chỉ có thể nói bà Khương Thúy Hoa đến quá đúng lúc.

Liễu Nhân Nhân hồn vía lên mây, vừa hoàn hồn liền đẩy Cố Thành ra. Chết mất!

Cô vừa mới ngủ dậy, còn chưa đánh răng đâu! Cái gã này cũng thật là!

Liễu Nhân Nhân thuận tay dúi con cho Cố Thành, lườm anh một cái: “Anh bế đi,

em đi ăn sáng”

Cố Thành mím môi không nói gì, bế con ngồi trên ghế đầy vẻ thỏa mãn, khóe

miệng khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo.

Ăn xong, Liễu Nhân Nhân bắt đầu soạn đồ đi biếu Tết. Tết là lễ lớn, quà biếu

không thể quá nhẹ, nhưng cũng không được quá phô trương, kẻo người ta lại

tưởng nhà cô giàu lắm.

Liễu Nhân Nhân lẩm bẩm: “Mỗi nhà biếu năm cân bột mì trắng, năm cân gạo tẻ,

hai cân mực, hai cân thịt lợn, sáu quả táo tây, với một chiếc áo len mới”

Đừng nhìn Cố Thành được phát quà Tết hàng thùng hàng thùng, nhưng mỗi thùng

cũng chỉ có năm cân. Tính kỹ ra cũng chẳng phải quá nhiều, biếu hai bên nội

ngoại xong là đi tong hơn nửa.

Đợi cô soạn đồ xong, Cố Thành liền đạp xe chở sang nhà họ Cố. Anh phải về

sớm, chiều nay ở nhà còn phải tổng vệ sinh. Còn bên nhà họ Liễu thì ở ngay

trong thôn, lúc nào mang sang cũng được.

Khoảng 10 giờ sáng, bà Khương Thúy Hoa lại qua lần nữa, vẻ mặt vẫn còn chút

mất tự nhiên.

Liễu Nhân Nhân thấy bà cứ liếc mình mấy lần, ánh mắt là lạ, cô ngơ ngác hỏi:

“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ?”

“. Không có gì” Bà Khương Thúy Hoa ấp úng, “Chỉ là muốn hỏi xem nhà con có

muốn rang lạc ăn không, nếu muốn thì mang qua đây mẹ rang giúp cho”

Sắp Tết, nhà nào nhà nấy ở quê đều tự làm chút đồ ăn vặt đãi khách, như lạc

rang, đậu phộng ngào đường, hạt bí rang. Nhà nào có điều kiện hơn chút thì làm

bỏng gạo đường, bánh vừng, quẩy thừng. Vừa để đãi khách vừa để tự ăn.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Hôm nay nhà họ Liễu rang lạc, nếu nhà Liễu Nhân Nhân cũng muốn làm thì tiện

thể làm chung một mẻ, đỡ phải nhóm bếp lần nữa.

Nhà Liễu Nhân Nhân đồ ăn vặt cũng không nhiều, nghe nói rang lạc thì động lòng

ngay. Trong nhà còn khoảng mười cân lạc, cô đưa cho mẹ năm cân.

Bà Khương Thúy Hoa muốn nói lại thôi, một lúc sau không nhịn được lại hỏi:

“Chiều nay mẹ định đi thôn Hoàng Gia đổi hồng, con có đi không?”

Ở thôn Hoàng Gia có một ngọn núi trồng đầy cây hồng, cứ đến tầm này hằng

năm, người dân các thôn lân cận lại mang đồ đến đổi hồng về ăn. Người nhà quê

ngày thường cũng chẳng mấy khi được ăn trái cây, cũng là dịp hiếm hoi, nhà

nhiều trẻ con thường đổi chút về cho chúng đỡ thèm. Hồi nhỏ Liễu Nhân Nhân

cũng ăn không ít hồng.

Liễu Nhân Nhân đảo mắt, hỏi: “Mẹ, con có thể đổi nhiều thịt lợn một chút với ông

Tam được không?”

“Đổi đi” Liễu Nhân Nhân không thèm ăn hồng tươi, nhưng lại muốn làm chút hồng

khô ăn. “Mẹ, mẹ mua giúp con khoảng mười cân nhé”

Cô còn phải trông con, chiều lại phải tổng vệ sinh, không đi được. Thời buổi này

quản lý mua bán chưa quá gắt gao, bà Khương Thúy Hoa gần như năm nào cũng

đi thôn Hoàng Gia đổi hồng. Có người quen, dùng tiền mua cũng được, miễn

không để người khác biết là xong.

mua/chuong-55-tom-rim-dauhtml]

“Hay là con đi cùng mẹ đi?” Bà Khương Thúy Hoa cũng chẳng vòng vo nữa, nói

thẳng: “Hầy, nói thật với con nhé, thím họ con nhắm được cho thằng Minh Viễn

một cô gái, chính là người thôn Hoàng Gia. Hôm nay mẹ đi sang đó, chủ yếu là

muốn xem mặt cô gái kia thế nào. Con mà rảnh thì đi cùng mẹ ngó qua một cái?”

Có người hỗ trợ xem xét cũng tốt, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời của con

trai út, bà Khương Thúy Hoa rất cẩn thận. Nếu vớ phải một đứa như cô con dâu

thứ hai thì sau này trong nhà gà bay chó sủa mất.

Liễu Nhân Nhân nghe vậy ngạc nhiên: “Thật ạ? Thím họ bảo sao?”

Liễu Minh Viễn sang năm là 21 tuổi, tuổi này ở quê tính là không còn nhỏ nữa. Ba

năm tới lại là thời kỳ khó khăn, nếu Liễu Minh Viễn không tranh thủ cưới vợ, mấy

năm sau sợ là càng khó.

Bà Khương Thúy Hoa cười tươi rói: “Cô gái đó tên là Hoàng Hồng Hà, năm nay

mười chín tuổi, nhà có hai anh trai hai chị gái. Thím con bảo con bé đó được lắm,

việc trong nhà ngoài ngõ đều thạo, là đứa chăm chỉ nhanh nhẹn”

Mẹ chồng ở quê kén dâu, đầu tiên là xem có biết làm việc không, còn ngoại hình

thì không quan trọng. Rốt cuộc thời buổi dựa vào công điểm để kiếm cái ăn, nhà

mà có cô con dâu không biết làm việc thì sao mà được, nuôi không nổi.

Cái cô Hoàng Hồng Hà này nghe thì có vẻ ổn, nhưng liên quan đến chuyện hôn

nhân cả đời của con trai út, bà Khương Thúy Hoa chắc chắn muốn đích thân đi

xem.

Liễu Nhân Nhân nghe là việc chính sự cũng không từ chối: “Mẹ, đi muộn một chút

được không ạ? Cũng không biết khi nào Cố Thành về, nhà con còn phải tổng vệ

sinh nữa”

Ngày thường cô ở nhà một mình chắc chắn làm không xuể. Cố Viêm Viêm tuy

không hay quấy, một mình nằm chơi cũng được, nhưng với điều kiện là phải nhìn

thấy người lớn trong tầm mắt, chứ ném nó một mình trong phòng là thằng bé gào

lên ngay!

Bà Khương Thúy Hoa nghe con gái bảo quét dọn nhà cửa, liền bảo chiều sẽ sang

giúp một tay, làm nhanh xong sớm để còn đi thôn Hoàng Gia.

Trong nhà có việc nên Cố Thành đi biếu quà xong liền về ngay, cũng không ở lại

ăn cơm trưa bên nhà nội.

Bữa trưa do Cố Thành nấu: tôm rim dầu, ngồng tỏi xào thịt, khoai tây sợi chua

cay, món chính là bánh bao bột tạp.

Ăn trưa xong, hai vợ chồng bắt đầu bắt tay vào việc. Trước tiên là quét tước

phòng ốc. Nhà tường đất, mái nhà dễ tích bụi, mạng nhện giăng đầy, phải dùng

chổi cán dài quét sạch sẽ. Bình thường Liễu Nhân Nhân cũng có quét sơ qua,

nhưng mấy chỗ ngóc ngách vẫn đóng bụi nhiều, phải làm sạch hết. Còn nữa, giấy

báo dán trên cửa sổ và tường cũng cũ rồi, phải xé ra dán lớp báo mới lên.

Cố Thành nhìn quanh rồi cân nhắc nói: “Trong nhà có phải nên sửa sang lại một

chút không?”

Liễu Nhân Nhân giật mình: “Sửa nhà á?”

Cố Thành vốn đã có ý định này từ lâu: “Điều kiện nhà mình xây nhà ngói không

thành vấn đề. Hơn nữa, nhà mình ít phòng, đợi Viêm Viêm lớn thêm chút nữa,

đâu thể cứ ngủ chung với chúng ta mãi được”

Kể cả không ở lâu dài. thì sửa sang lại mấy gian phòng cũng không phải là quá

sức.

Liễu Nhân Nhân không phải không muốn ở nhà ngói, nhưng hiện tại chưa phải

thời điểm tốt để sửa nhà, còn chưa biết mấy năm tới tình hình thế nào. Không biết

tương lai có biến cố gì không, cô nghĩ cứ để thư thư hẵng sửa. Lúc mới dọn vào

đã tu sửa một lần rồi, thực ra ở cũng tàm tạm.

Nghĩ vậy, Liễu Nhân Nhân bèn trêu anh: “Sao thế? Ở nhà đất không quen à?”

Nếu anh kiên quyết, cô cũng không phản đối, dù sao chồng cô kiếm được tiền,

xây cái nhà mới hoàn toàn không áp lực.

“Anh sợ mẹ con em chịu thiệt thòi thôi” Cố Thành cười cười. Anh đi lính bao

nhiêu năm, khổ cực nào chưa từng nếm trải? Đừng nói nhà đất, đến hầm đất anh

cũng từng ở rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.