“Con bé này, sao về muộn thế này!” Vừa nhìn thấy con gái, Mục vương phi đã
vội vàng kéo nàng ta vào phủ.
“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì à?” Vạn Ninh cuối cùng cũng nhận ra sự bất
thường.
Mục Vương Phi bước đi nhanh chóng, chỉ liếc qua con gái một cái rồi hỏi:
“Hôm nay, trong yến tiệc của Hoàng hậu nương nương, con có thấy điều gì
khác lạ không?”
“Khác lạ gì chứ?” Vạn Ninh ngạc nhiên hỏi lại: “Chỉ là uống rượu, xem diễn, trò
chuyện linh tinh, có thể có gì khác lạ được?”
Nghe vậy, Mục Vương phi nhíu mày, bước chân chững lại. Bà quay đầu nhìn
con gái rực rỡ như hoa, lần đầu tiên nghiêm mặt trách mắng:
“Lát nữa gặp phụ thân con, thu bớt cái vẻ ngông cuồng kia lại đi! Ông ấy hỏi gì
thì trả lời cho tử tế, đừng có cái thái độ hờ hững làm ông ấy bực mình!”
“Phụ thân lại làm sao nữa?” Vạn Ninh chẳng để lời cảnh báo của mẫu thân vào
tai còn hờ hững nói: “Ông ấy lại bị chọc giận ở Dưỡng Tâm điện chứ gì? Ha, có
gì to tát đâu! Sáng mai con vào cung dùng bữa với Thái hậu nương nương, chỉ
cần nói vài câu trước mặt Thái hậu, phụ thân con có tức đến đâu cũng chẳng
làm được gì”
“Vạn Ninh!” Mục Vương phi nhìn con gái với vẻ tự mãn của nàng, tức giận hất
mạnh tay nàng ra, nghiêm giọng:
“Phụ thân con lần này gặp đại họa rồi! Hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra vụ án
tham ô cứu trợ Nam Sở mà vụ án này có liên quan đến Ngũ hoàng tử. Phụ thân
con e rằng lần này khó lòng thoát thân!”
Nghe vậy, Vạn Ninh mở to mắt, trong đầu bất chợt vang lên lời nói lạnh lùng
của Lục Yến Đình:
“Quận chúa có thấy lạnh không? Trời sắp thay đổi rồi. Đợi khi quận chúa hiểu
ra, cứ sai người đến báo tin cho hạ quan”
—
Sáng sớm hôm sau, tại Lục phủ trên đường Tịch Thủy.
Lục Yến Đình vừa thức dậy thì tiểu tư đã gõ cửa phòng.
Hắn bảo Tê Sơn ra mở cửa. Chẳng bao lâu, Tê Sơn quay lại với một chiếc hộp
gỗ dài trên tay.
“Cái gì vậy?” Lục Yến Đình vừa dùng bữa, vừa hỏi mà không ngẩng đầu.
“Không rõ ạ” Tê Sơn lắc đầu, hai tay dâng hộp lên: “Nghe nói là Mục Vương
phủ sai đại tổng quản tự mình mang tới. Ông ấy nhất quyết đòi giao tận tay
ngài, may mà người trực cổng lanh trí, nói ngài hôm qua uống rượu, sáng nay
chưa chắc đã dậy sớm. Đại tổng quản bực bội lắm mới chịu rời đi”
Lục Yến Đình dùng đũa gẩy nhẹ nắp hộp, nhìn qua tờ giấy bên trong, sau đó lại
đặt về chỗ cũ và bảo Tê Sơn cất vào hộc tối.
“Gia, thứ này là gì mà quan trọng vậy? Phải cất vào hộc tối sao?” Tê Sơn tò mò,
hé hộp ra liếc nhìn.
Lục Yến Đình không ngăn cản, chỉ lạnh nhạt bảo thu dọn kỹ rồi hỏi: “Hai hôm
nay ta không tới biệt viện, ở đó có gì động tĩnh không?”
“Động tĩnh gì cơ? Gia hỏi cái gì ạ?” Tê Sơn vừa khóa hộp vừa quay lại, thắc
mắc.
Lục Yến Đình nhấp một muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tê Sơn:
“Tối qua ngươi không qua đó lấy tự thiếp sao? Ngươi hỏi ta?”
Tê Sơn gãi đầu, cố nhớ rồi đáp: “Ở biệt viện chẳng có gì lạ đâu, tiểu nhân lấy tự
thiếp xong là đi ngay. À đúng rồi!”
Tê Sơn đột nhiên đập tay lên đùi, hớn hở nói: “Trên đường về, tiểu nhân gặp Tri
Xuân tỷ. Chị ấy hỏi liệu sáng mai có thể để Thẩm cô nương ra ngoài không”
“Ra ngoài?” Lục Yến Đình nhướn mày, tò mò: “Nàng ta muốn đi đâu?”
“Tiểu nhân làm sao biết được” Tê Sơn nhún vai.
“Ngươi trả lời thế nào?” Lục Yến Đình hỏi, giọng trở nên trầm ngâm.
Tê Sơn cười tít mắt đáp: “Tiểu nhân bảo, gia nhà chúng ta đâu phải người hẹp
hòi giữ người. Cô nương muốn ra ngoài thì cứ đi, gia chắc chắn sẽ không cấm
đoán”
Nghe vậy, tay Lục Yến Đình khẽ run, nửa chén cháo nóng trên muỗng lắc nhẹ,
suýt tràn ra ngoài…
Khi còn làm tỳ nữ ở Mục Vương phủ, ngày mồng tám mỗi tháng là ngày nghỉ
phiên của Thẩm Lệnh Nghi. Nếu trước đó nàng xin phép quản sự ma ma thì có
thể ra ngoài nửa ngày.
Nhưng từ khi chuyển đến Ẩn Trúc Viện, dù cuộc sống trở nên nhàn hạ hơn,
Thẩm Lệnh Nghi lại có cảm giác như có một cái gông vô hình trói chặt nàng
tại chỗ.
Nàng hiểu rất rõ thân phận mình nhưng không biết phạm vi tự do của bản thân
đến đâu. Điều đáng nói là, trước mặt Lục Yến Đình nàng chẳng dám hé môi
nửa lời. Vì thế, ngày tháng cứ thế kéo dài trong sự lưỡng lự, cho đến khi tháng
Ba đã trôi qua một nửa.
Kể từ khi Lục Yến Đình rời Ẩn Trúc Viện để trở về Lục phủ, Thẩm Lệnh Nghi
chẳng có việc gì làm, ngày qua ngày nhàm chán đến mức đứng dưới cây đào
trong viện đếm nụ hoa trên cành.
Sáng ngày thứ ba liên tiếp nàng làm việc này, Tri Xuân không thể chịu nổi nữa.
Tối đó, nhân lúc Tê Sơn quay về Ẩn Trúc Viện lấy đồ, nàng ta kéo cậu lại để
hỏi.
Nhờ vậy, Thẩm Lệnh Nghi cuối cùng cũng xin được một ngày nghỉ.
Sáng hôm sau, Tri Xuân đích thân tiễn Thẩm Lệnh Nghi ra cửa. Nhưng trước
khi chia tay, nàng ta vẫn không yên tâm, bèn hỏi:
“Cô nương định đi đâu vậy?”
Thẩm Lệnh Nghi hiểu Tri Xuân đang lo lắng điều gì, nàng cười đáp:
“Ngươi yên tâm, ta không chạy trốn đâu. Ta chỉ đi đến Thu Thủy Uyển ở ngõ
Đào Khê, khoảng nửa ngày thôi. Trước khi trời tối, ta nhất định sẽ quay về”
Nghe vậy, gương mặt Tri Xuân đỏ bừng, nàng vội xua tay:
“Không phải thế đâu, cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi cho rõ thôi”
Thẩm Lệnh Nghi không hề phật ý còn tỏ ra rất thẳng thắn:
“Ta biết mà. Nếu ta là ngươi, cũng nhất định phải hỏi rõ ràng. Dù sao, lần này
ta cũng chỉ đi một mình”
“Ở Thu Thủy Uyển… có người thân của cô nương à?” Tri Xuân thấy Thẩm Lệnh
Nghi chẳng giấu diếm điều gì, liền tò mò hỏi thêm.
Ở kinh thành Thượng Kinh, chỉ có một nơi gọi là “Thu Thủy Uyển,” nổi tiếng là
nơi phong hoa tuyết nguyệt nên Tri Xuân cũng biết đôi chút.
“Nhũ mẫu của ta sống ở đó,” Thẩm Lệnh Nghi đáp mà không chút giấu giếm.
Thực tế, nàng hiểu rõ với khả năng của Lục Yến Đình, nếu muốn điều tra thân
phận của nàng, chẳng khác nào trở bàn tay. Vì vậy, nàng không cần tốn công
suy tính gì trước mặt hắn.
Tri Xuân thoáng ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Lệnh Nghi lại trả lời thẳng thắn
như vậy.
Nàng ngẩn ra một lát sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói: “Cô nương chờ
ta một chút, ta đi lấy chút đồ, nhanh thôi”
Thẩm Lệnh Nghi khẽ gật đầu. Một lát sau, Tri Xuân quay lại với một chiếc hộp
đựng thức ăn trên tay.
“Đây là bánh đậu đỏ mà Đan ma ma mới làm sáng nay. Đan ma ma là người
phương Nam, món bánh đậu đỏ bà làm rất ngon, cả kinh thành cũng hiếm
thấy. Cô nương mang theo để nhũ mẫu của mình nếm thử đi”
“Thế này thì…” Thẩm Lệnh Nghi theo phản xạ lắc đầu: “Không hợp quy củ đâu”
“Quy củ gì chứ?” Tri Xuân bật cười: “Ở biệt viện chúng ta chẳng có quy củ gì
nghiêm ngặt cả. Hơn nữa, cô nương về thăm người thân, đi tay không mới thật
sự là không đúng đấy”
Dứt lời, Tri Xuân không để Thẩm Lệnh Nghi từ chối, liền xoay người nàng lại
sau đó nhẹ nhàng đẩy vai nàng một cái, nói:
“Cô nương đi sớm về sớm, buổi tối ta sẽ bảo Đan ma ma giữ lại cho cô nương
một bát mì chan”
Thẩm Lệnh Nghi hiểu ý của Tri Xuân, nàng lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nói
lời cảm ơn rồi quay người bước ra khỏi cửa biệt viện.