Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người

Chương 23



Mọi người thuận thế nhìn sang, quả nhiên thấy một tên thị vệ đang cầm bội

đao trong tay, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ.

“Lục Yến Đình, ta sợ hãi!” Thẩm Lệnh Nghi bèn vùi đầu vào hõm vai Lục Yến

Đình, cả người càng thêm điệu bộ yếu đuối mà rúc vào lòng hắn.

Xung quanh tức thì nổi lên những tiếng xì xào bàn tán. Kẻ thì nói Thẩm Lệnh

Nghi to gan, người lại cười nhạo Lục Yến Đình thu nạp một ngoại thất không

có phong thái tiểu thư khuê các.

Hầu hết mọi người đều lộ vẻ xem trò hay, chờ xem vị Thủ Phụ đại nhân xưa nay

luôn tuân theo lễ giáo sẽ thu dọn màn kịch này một cách ổn thỏa ra sao.

Nhưng đúng lúc này, ở một nơi mà không ai thấy được, môi của Thẩm Lệnh

Nghi đang kề sát vành tai Lục Yến Đình, dùng âm lượng chỉ mình hắn nghe

thấy mà nói thật nhanh: “Đã tìm được thư, nhưng Sùng Lĩnh biến mất rồi. Linh

Nguyệt đi tìm hắn ta, tách khỏi thiếp ngay trước cửa thư phòng, cả hai người

đều chưa thấy quay lại”

Cảm nhận được Lục Yến Đình khẽ sững người, Thẩm Lệnh Nghi biết mình đã

làm đúng.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy cả người bị Lục Yến Đình bế bổng lên. Nàng cắn

chặt răng không dám kinh hô, càng không dám nhìn ánh mắt của những người

khác đang đổ dồn vào mình và Lục Yến Đình.

Thẩm Lệnh Nghi không khỏi cười khổ trong lòng, lần này tuy nàng may mắn

giúp được Sùng Lĩnh và Linh Nguyệt, nhưng mặt mũi xem như đã mất sạch rồi.

Nhưng nàng lại nghĩ khác, có thể kéo Lục Yến Đình cùng mình mất mặt, vụ

mua bán này xem ra cũng không lỗ.

“Ấy. Lục đại nhân sao lại đi thế, thức ăn còn chưa lên đủ mà!”

Thế nhưng khi được Lục Yến Đình bế đi vài bước, Thẩm Lệnh Nghi liền nghe

thấy có người lên tiếng ngăn cản.

Là Ngũ Hoàng tử.

“Chuyện hôm nay khiến Điện hạ và mọi người chê cười rồi. Lỗi do ta, quá

nuông chiều nàng ấy nên nàng ấy ngày càng không biết trời cao đất dày là gì.

Nhưng ta quả thực đã đặt chỗ ở Quỳnh Lâu Các, mấy chén rượu vừa rồi cạn với

Điện hạ cũng xem như đã tận hứng, vậy ta xin phép đi trước một bước”

Lục Yến Đình nói xong cũng không hề có ý định đặt Thẩm Lệnh Nghi xuống,

ngược lại, hắn dường như biết nàng lúc này đã xấu hổ không dám nhìn ai nên

càng che chở nàng kỹ hơn trong vòng tay mình.

“Lục đại nhân coi biệt phủ của ta là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi

sao?” Nhưng Ngũ Hoàng tử nào chịu bỏ qua, hắn nghe vậy liền cười lạnh mấy

tiếng, lời lẽ đã không còn sự khách sáo giả tạo.

Vậy mà Lục Yến Đình lại chẳng hề sợ hãi, hắn trầm giọng đáp trả: “Vậy Điện hạ

đã từng coi người của ta ra gì chưa? Lên tiếng ngăn cản, rút đao uy hiếp, dọa

nàng sợ hãi như vậy, Điện hạ có thể nói một lời xin lỗi không?”

“Ngươi” Gương mặt Ngũ Hoàng tử giận dữ tột độ, nhưng hắn lại không dám

công khai ra tay với Lục Yến Đình.

Thánh thượng đương triều rất trọng dụng Lục Yến Đình, vô số quyền thần

trong triều đều răm rắp nghe theo hắn. Ngũ Hoàng tử ngoài miệng không nói

nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, lúc này mình không phải là đối thủ của Lục

Yến Đình.

Thấy Ngũ Hoàng tử cũng không tiếp tục dây dưa ngăn cản nữa, những người

xung quanh cũng dần dẹp đi tâm lý hóng chuyện.

Cuộc đối đầu hôm nay, ai thua ai thắng, đã rõ như ban ngày!

Khi Lục Yến Đình bế Thẩm Lệnh Nghi ra khỏi biệt phủ thì trên trời lại lất phất

mưa bay.

Tính từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã gần một canh giờ, trời mưa trăng lặn, phủ

đệ này lại nằm sâu trong ngõ, xung quanh gần như không thấy chút ánh đèn

nào.

Lục Yến Đình bế thẳng Thẩm Lệnh Nghi lên xe ngựa. Nàng vừa được hắn đặt

xuống, hai chân vừa chạm đất thì đã nghe Lục Yến Đình hỏi một câu: “Ngươi

không sao chứ?”

Thẩm Lệnh Nghi sững người, không ngờ hắn lại mở lời hỏi han sự an nguy của

nàng trước, nàng bất giác lắc đầu: “Thiếp không sao. Chúng ta cũng đã tìm

được thư của Ngũ Điện hạ và người Bắc Liêu, trong thư”

Nhưng nàng còn chưa nói hết câu, Lục Yến Đình đã giơ tay đặt lên môi nàng,

ra hiệu không cần nói tiếp.

“Chuyện lá thư không vội nữa, ngươi kể lại toàn bộ tình hình lúc đó cho ta nghe

trước đã”

Thẩm Lệnh Nghi gật đầu. Xe ngựa khẽ rung lên, nàng hít một hơi thật sâu rồi

bắt đầu kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ.

Trong lúc đó, Tê Sơn cũng nhảy lên xe ngựa nhưng lại im lặng một cách lạ

thường. Hắn vén rèm cửa lên rồi chỉ ngồi xổm ở một bên, không nói một lời mà

lắng nghe Thẩm Lệnh Nghi kể.

“Linh Nguyệt nói xong liền đi ngay, nhưng thiếp càng nghĩ càng thấy không

ổn, cũng sợ xảy ra chuyện gì ở chỗ của Ngũ Điện hạ nên nghĩ dù sao cũng phải

báo cho ngài biết trước một tiếng”

Thẩm Lệnh Nghi nói xong bèn nhìn Lục Yến Đình rồi lại nhìn Tê Sơn, nàng cảm

thấy những gì mình có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Yến Đình nghe vậy liền quay sang hỏi Tê Sơn đã tra xét thế nào rồi.

Tê Sơn lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Trên mái nhà đúng là có dấu vết giao

đấu, nhưng vẫn chưa tìm được người”

“Với võ công của Sùng Lĩnh, hắn ta không thể nào chịu thiệt được. Nhưng có

thể đưa hắn ta đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy, đối phương cũng không

phải dạng tầm thường” Lục Yến Đình nói.

“Gia, thần chỉ sợ ít không địch lại nhiều” Tê Sơn rõ ràng cũng có chút sốt ruột.

“Đi tìm Tiết Thừa Phong, bảo hắn lập tức âm thầm điều tra” Suy nghĩ một lát,

Lục Yến Đình cuối cùng cũng quyết định.

Tê Sơn dường như chỉ chờ câu nói này của hắn, nghe vậy liền nhanh chóng

chắp tay nhận lệnh rồi xoay người nhảy khỏi xe ngựa, thoáng chốc đã chạy xa

mất dạng.

Thẩm Lệnh Nghi lúc này mới vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy xe ngựa đã

sớm rời khỏi con ngõ của phủ Ngũ Điện hạ, đang lao nhanh trong màn mưa

đêm.

Nàng bèn từ từ buông rèm xuống, vừa quay đầu lại thì thấy Lục Yến Đình đang

nhìn mình không chớp mắt.

Thẩm Lệnh Nghi bị hắn nhìn đến mức có chút không tự nhiên, bất giác lùi

người về sau.

Lục Yến Đình thấy vậy, đột nhiên cười một cách khó hiểu: “Giảo Giảo, bây giờ

ngươi mới biết sợ, có phải hơi muộn rồi không?”

Thẩm Lệnh Nghi không hiểu nổi, đã đến nước này rồi mà sao Lục Yến Đình vẫn

còn cười được.

Nhưng mà gương mặt nàng vẫn không có tiền đồ mà đột nhiên ửng đỏ, lúc này

chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh: “Thiếp không sợ”

“Cũng phải” Lục Yến Đình nghe vậy bèn đưa tay véo nhẹ dái tai nóng ran của

nàng: “Nhìn cái dáng vẻ ngươi hăng hái gọi ta lúc nãy, có vẻ là không sợ thật”

“Ta. ta lúc đó là bất đắc dĩ thôi!” Thẩm Lệnh Nghi theo bản năng giơ tay gạt

đi, có chút không vui nói: “Huống hồ mạng người là trên hết, ta cũng không thể

trơ mắt đứng nhìn”

Toa xe chật hẹp, đường đi gập ghềnh, bánh xe xóc nảy khiến hai người bên

trong lúc thì chồm lên lúc lại lắc lư. Thế nhưng giữa cơn chấn động, ánh mắt

của Lục Yến Đình vẫn luôn khóa chặt trên gương mặt Thẩm Lệnh Nghi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.