Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người

Chương 24



Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy hơi khó thở, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sức

căng toát ra từ người đàn ông ngay trong gang tấc, vừa rắn rỏi vừa mạnh mẽ,

khiến nàng hoàn toàn không thể lờ đi.

Đột nhiên, bàn tay ấm áp của Lục Yến Đình lại một lần nữa tiến đến gần má

nàng.

Thẩm Lệnh Nghi bất giác muốn né, nào ngờ Lục Yến Đình chỉ khẽ vỗ nhẹ lên

má nàng, tựa như đang động viên trẻ nhỏ mà khen ngợi: “Giảo Giảo, ngươi làm

tốt lắm, thật đấy. Nếu lúc đó ngươi không đến tìm ta mà một mình quay về

sảnh phụ, e rằng thật sự sẽ xảy ra”

Ai ngờ Lục Yến Đình mới nói được nửa câu, giữa tiếng mưa gió bỗng truyền

đến những tiếng “vút vút” kỳ lạ, hơn nữa âm thanh ngày một dồn dập, cũng

ngày một rõ ràng.

Thẩm Lệnh Nghi định vén rèm lên xem, tay vừa nhấc lên đã bị Lục Yến Đình

ngăn lại.

“Trong xe an toàn hơn, ngồi yên đừng động đậy”

“Cái gì?” Thẩm Lệnh Nghi không hiểu ý hắn, đang định hỏi cho rõ thì nghe thấy

tiếng “thùng thùng thùng” như trống trận.

Thẩm Lệnh Nghi khẽ sững người, đầu óc như vừa chập mạch của nàng lúc này

cuối cùng cũng đã phản ứng kịp.

Có tên bắn vào toa xe này, và hiển nhiên, chiếc xe ngựa nàng đang ngồi đây

nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại ẩn chứa huyền cơ, đối mặt với mưa

tên mà vẫn có thể bình an vô sự.

Bên ngoài mưa gió mịt mù, lại thêm tên bay loạn xạ, rõ ràng đã náo loạn thành

một đoàn.

Vậy mà bên trong toa xe chao đảo, Lục Yến Đình lại ung dung nhìn nàng, trên

mặt không có lấy nửa điểm hoảng loạn, ngược lại còn như đã thấy lạ mà không

lạ, vẫn tiếp tục nói về chuyện lúc nãy Thẩm Lệnh Nghi bất chấp ngăn cản mà

xông qua thị vệ rồi lao vào lòng hắn.

“Nhưng Giảo Giảo à, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, ngươi gặp chuyện có hơi lỗ

mãng, chỉ nghĩ đến mục đích mà không màng hậu quả” Lục Yến Đình nghiêm

mặt, ra vẻ đang phê bình hẳn hoi nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười

đầy ẩn ý:

“Ngươi nói xem, khẳng định ta là một hôn quân chìm đắm trong nữ sắc, thì có

lợi gì cho ngươi chứ?”

Vào khoảnh khắc này, Thẩm Lệnh Nghi mới cảm thấy việc có nhiều người sợ

Lục Yến Đình đến vậy không phải là không có lý do.

Người đàn ông này, đã không thể gọi là “lâm nguy không loạn” được nữa, mà

phải gọi hắn là “lâm nguy thành ma”!

Chiếc xe ngựa hai người ngồi tuy có cấu tạo đặc biệt có thể chống được mưa

tên, nhưng chỉ cần nghe những tiếng “thùng thùng” như gõ vào tim đòi mạng

kia, Thẩm Lệnh Nghi đã cảm thấy như thể giây tiếp theo mình sẽ bỏ mạng tại

đây.

Nàng không biết tình hình bên ngoài ra sao, chỉ lo mình ngồi trong xe ngựa này

sẽ bị bắn thành cái sàng thủng.

Thẩm Lệnh Nghi thừa nhận, nàng không sợ chết, nhưng lại vô cùng quý

trọng mạng sống!

“Đương nhiên là chẳng có lợi lộc gì cho thiếp cả, thiếp chỉ muốn báo tin cho

chàng thôi, thành tâm cứu người trái lại thành lỗi của thiếp sao?” Sự hoảng sợ

đã kích động gai góc phản kháng trong lòng Thẩm Lệnh Nghi.

Bên ngoài đã vọng lại tiếng giao chiến lúc gần lúc xa. Đột nhiên, có người

nặng nề nhảy lên nóc xe, Thẩm Lệnh Nghi nghe tiếng liền ngẩng đầu, liền thấy

một lưỡi đao mỏng loáng ánh thép đã đâm xuyên qua nóc xe. Sau đó, vài giọt

chất lỏng màu đỏ máu thuận theo lưỡi đao rơi xuống ngay trước mắt Thẩm

Lệnh Nghi, từng giọt, từng giọt, bung nở trên mu bàn tay nàng.

Mùi máu tanh lan ra khắp nơi, Thẩm Lệnh Nghi chết lặng, gương mặt trong

phút chốc trắng bệch như tờ giấy.

Sau đó, nàng cũng không biết Lục Yến Đình đã ôm mình vào lòng như thế nào,

cũng không biết hắn đã dùng thứ gì để lau sạch những giọt máu trên mu bàn

tay nàng.

Tóm lại là khi hoàn hồn lại, nàng đã được Lục Yến Đình ôm rất chặt, người đàn

ông khẽ khàng thủ thỉ bảo nàng đừng sợ, có hắn ở đây, không ai có thể làm hại

nàng.

Giây phút đó, Thẩm Lệnh Nghi chỉ cảm thấy mùi hương gỗ mun trên người Lục

Yến Đình thơm một cách lạ thường.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng giao chiến bên ngoài xe ngựa cuối cùng cũng

nhỏ dần, sau đó, cánh cửa toa xe đang đóng chặt bị người từ bên ngoài mạnh

mẽ kéo ra.

Gió lạnh quyện theo hơi mưa tức khắc ùa vào trong xe, ánh đèn đuốc bên

ngoài khẽ lay động, nhất thời làm Thẩm Lệnh Nghi lóa cả mắt.

Vì không nhìn rõ tình hình bên ngoài, Thẩm Lệnh Nghi chỉ có thể nép vào lòng

Lục Yến Đình không dám nhúc nhích, nhưng nàng có thể ngửi thấy rất rõ mùi

máu tanh và mùi bụi đất lẫn trong gió mưa thổi vào, như thể đang minh

chứng cho một trận ác chiến vừa mới diễn ra.

Giờ phút này, Thẩm Lệnh Nghi thậm chí còn có chút may mắn, nghĩ rằng lỡ

như kẻ xông vào là người xấu, nàng vẫn có thể kéo Lục Yến Đình ra làm đệm

lưng cho mình!

Đột nhiên, bên ngoài toa xe vang lên một giọng nói nghiêm nghị mà trong trẻo.

“Ti chức hộ giá đến chậm, xin Thủ Phụ đại nhân trách phạt!”

Người đàn ông cao lớn mình mặc giáp trụ, tay cầm thanh đao đẫm máu đang

đứng bên ngoài lúc này không phải ai khác, mà chính là Thống lĩnh Hộ quân

mà Lục Yến Đình vừa nhắc tới – Tiết Thừa Phong.

Tiết Thừa Phong sau khi thấy Lục Yến Đình bình an vô sự thì thầm thở phào

nhẹ nhõm, nhưng khi hắn bước lên xe ngựa tiến vào trong toa, trông thấy mỹ

nhân diễm lệ đang được Lục Yến Đình ôm trong lòng, Tiết Thừa Phong lại khẽ

sững người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Hắn và Lục Yến Đình quen biết nhiều năm, thừa biết vị Thủ Phụ đại nhân mới

nhậm chức này bao năm qua luôn giữ gìn thanh danh bên ngoài, chứ không

phải hạng người giả tạo đóng kịch qua đường. Vì vậy, đây thực sự là lần đầu

tiên Tiết Thừa Phong thấy Lục Yến Đình giấu một mỹ nhân kiều diễm trong xe.

Trớ trêu thay, mỹ nhân ấy lúc này mắt hoe đỏ, má vương lệ, trâm cài lơi lỏng, y

phục xộc xệch bị Lục Yến Đình ghì chặt trong lòng. Cử chỉ thân mật của hai

người thật khó để người khác không suy nghĩ viển vông, tựa như khoảnh khắc

trước họ vẫn còn đang.

“Xử lý xong cả rồi?” May mà giọng nói của Lục Yến Đình đã kịp thời kéo suy

nghĩ của Tiết Thừa Phong trở lại, khiến hắn không tiếp tục ngây người tại chỗ.

“Xử lý xong rồi ạ. Bên ngoài có tổng cộng hai mươi người, chết mười lăm, giữ

lại năm tên còn sống” Tiết Thừa Phong vừa nói vừa lau vệt mồ hôi trên trán:

“Ti chức đã lệnh cho người đưa đám loạn tặc về thẩm vấn kỹ càng, nhất định

sẽ mau chóng tra ra kẻ nào đã chỉ thị chúng đến ám sát đại nhân”

“Sùng Lĩnh và Linh Nguyệt đâu?” Lục Yến Đình hỏi.

“Đều tìm được rồi ạ” Tiết Thừa Phong đáp.

“Vất vả rồi” Lục Yến Đình vừa nói vừa khẽ vỗ về bờ vai Thẩm Lệnh Nghi, cũng

chẳng biết câu “vất vả rồi” này rốt cuộc là nói với ai.

Mà Thẩm Lệnh Nghi vừa nghe Sùng Lĩnh và Linh Nguyệt đã được tìm thấy, liền

ngẩng đầu lên từ trong lòng người đàn ông, nhíu mày hỏi Tiết Thừa Phong:

“Hai người họ không sao chứ?”

Giọng của mỹ nhân nghe rất yểu điệu, âm cuối mang theo chút khàn khàn

quyến luyến, tựa như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim Tiết Thừa Phong,

khiến người ta xao động.

Hắn là Thống lĩnh Hộ quân, từng giếc người, từng nhuốm máu, nhưng lại

hiếm khi thấy được cảnh xuân sắc động lòng người như trước mắt, đặc biệt là

khi một trong hai người đó lại là Lục Yến Đình!

“Không. Linh Nguyệt không sao” Tiết Thừa Phong ngơ ngác đỏ mặt, lắp bắp

trả lời: “Nhưng Sùng Lĩnh. bị thương rồi”

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thủ Phụ: Giảo Giảo, ta thay ngươi chắn tai họa, ngươi lại lấy ta làm đệm

lưng?

Thẩm Lệnh Nghi: Tham sống sợ chết là lẽ thường tình mà đại nhân!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.