Không có Thẩm Chiếu Nguyệt quấy nhiễu, Văn Yến Tây nấu nướng nhanh nhẹn
hẳn. Món cuối cùng được trút ra đĩa, thịt xào ớt xanh, cải thảo xào giấm và canh
cà chua trứng gà được bày biện ngay ngắn trên bàn, sắc hương vị đều đủ cả. Tuy
chỉ có ba món nhưng lượng thức ăn rất nhiều, hai người ăn thoải mái.
“Ăn đi” Văn Yến Tây nói ngắn gọn, xới một bát cơm cho Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Cái này” Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn cái bát tô to đùng trước mặt, nhất thời nghẹn
lời. Cơm chất đầy như ngọn núi nhỏ, khiến cô nghi ngờ nhà này không có bát ăn
cơm sao? Sao lại lấy bát tô đựng canh để xới cơm cho cô thế này?
Ngẩng đầu lên, cô thấy bát trên tay Văn Yến Tây còn to hơn bát của cô, trông như
cái chậu rửa mặt mini, bên trong cũng đầy ắp cơm. Hắn điềm nhiên ngồi xuống,
gắp một đũa thức ăn, vừa định đưa lên miệng thì như nhớ ra điều gì, chuyển
hướng đũa, thả thức ăn vào bát Thẩm Chiếu Nguyệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt: “”
Tuy được chú út gắp thức ăn cho rất vui, nhưng cả chậu cơm này làm sao ăn hết
đây?
“Chú út, trong nhà không có bát nhỏ sao?” Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt nhìn bát
cơm, cuối cùng vẫn hỏi.
“?” Văn Yến Tây sững người, nhướng mày nghi hoặc: “Đây chẳng phải là cái bát
nhỏ nhất rồi sao?” Giọng hắn đầy vẻ hoang mang, như muốn nói “Thế này còn
chưa đủ nhỏ à?”.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thẩm Chiếu Nguyệt suýt sặc cơm —— Thế này mà gọi là bát nhỏ?
Cô cúi đầu nhìn cái “bát nhỏ” to bằng bát tô trước mặt, rồi nhìn sang cái “bát
thường” to bằng nửa nồi cơm của Văn Yến Tây, chợt hiểu ra. Phương Bắc quả
nhiên khác phương Nam. Hồi ở nhà Tư lệnh Văn, chắc do có người già nên mới
có bát nhỏ hơn. Lúc đó cô ăn bát nhỏ nên không để ý.
Giờ nhìn núi cơm trước mặt, cô do dự một chút rồi nói: “Tiểu thúc, em không ăn
hết nhiều thế này đâu, chia bớt cho anh nhé?”
“Thế này đâu có nhiều” Văn Yến Tây thực lòng không thấy mình xới nhiều cơm,
vì hắn thấy các quân tẩu khác cũng ăn suất như vậy.
“Nhiều lắm rồi ạ!”
“” Văn Yến Tây không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đẩy bát của mình về phía cô.
Thẩm Chiếu Nguyệt bưng bát lên, san gần nửa bát cơm sang.
“Em chỉ ăn thế thôi á?” Văn Yến Tây nhìn chằm chằm phần cơm còn lại trong bát
cô, nhíu mày, giọng đầy vẻ nghi ngờ. Chừng này cơm sao mà no được? Không
khéo hai ngày nữa cô vợ nhỏ này của hắn chết đói mất thôi? Hắn sẽ trở thành
người đàn ông chưa cưới vợ đã để vợ chết đói sao?
“Thật sự rất nhiều mà,” Thẩm Chiếu Nguyệt bật cười: “Anh thấy ít chỉ vì bát ở đây
to quá thôi! Ở chỗ em bát này dùng đựng canh, bát ăn cơm to nhất cũng chỉ bằng
ngần này thôi. Em không muốn lãng phí lương thực, Tiểu thúc sau này cũng đừng
nấu nhiều cơm thế nhé” Cô đưa tay ướm thử kích thước bát cơm miền Nam.
Văn Yến Tây nhìn cô, im lặng hai giây rồi “Ừ” một tiếng. Quê gốc hắn ở Thượng
Hải nhưng ít về, hắn đã quên mất chuyện mình ngại bát nhỏ phiền phức nên toàn
dùng bát tô ăn cơm. Đợi rảnh lên thành phố, hắn sẽ mua cho Thẩm Chiếu Nguyệt
mấy cái bát nhỏ.
Thẩm Chiếu Nguyệt cúi đầu ăn miếng cải thảo xào giấm Văn Yến Tây gắp cho, cải
thảo giòn ngọt chua vừa phải, ngon ngoài mong đợi.
“Ngon quá!” Mắt cô sáng lên, khen ngợi.
Văn Yến Tây khựng đũa, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại gắp thêm cho cô một đũa
thịt.
“Cảm ơn Tiểu thúc” Thẩm Chiếu Nguyệt cười tít mắt, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ,
trông như chú mèo con. Đáng yêu thật!
Văn Yến Tây ngắm cô một lúc mới tiếp tục ăn. Hắn không biết Thẩm Chiếu
Nguyệt cũng vừa ăn vừa lén nhìn hắn. Văn Yến Tây ăn cơm luôn gắp thức ăn
trước rồi lùa cơm từng miếng to, động tác dứt khoát, khiến người nhìn cảm thấy
ăn rất ngon miệng.
Trong căn phòng rộng lớn, hai người lẳng lặng ăn cơm, không khí thật ấm áp.
Tại trạm y tế quân đội, bác sĩ quân y kiểm tra cho quân tẩu bị trúng độc vừa được
đưa tới.
“Hồi phục tốt lắm” Quân y cất dụng cụ, cười vui vẻ: “Nhờ mọi người xử lý kịp
thời, độc tố không lan rộng, nếu không thì tuy không chết người nhưng cũng đủ
để cô ấy khổ sở rồi”
an-it-the-nay-co-chet-doi-khonghtml]
“Vậy thì tốt quá” Nhạc Tú Lan thở phào, vai thả lỏng: “Nhưng không phải bọn
chị xử lý đâu, là một cô bé đấy, thật sự may nhờ có cô ấy!” Chị ảo não vỗ trán:
“Tiếc là lúc nãy vội quá quên cả hỏi tên người ta” Hy vọng còn gặp lại ở khu gia
thuộc, nhưng ở đây nhiều quân tẩu lắm. Nhạc Tú Lan đã tính đến chuyện huy
động mấy chị em thân thiết đi tìm.
Phòng khám bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Mấy quân tẩu đi cùng nhao nhao bàn
tán:
“Cô bé đó nhìn trẻ măng, không ngờ lại biết y thuật thật!”
“Bác sĩ không thấy đâu, tay nghề cô ấy nhanh gọn lắm, ‘pặc pặc’ mấy cái là xả hết
máu độc ra!”
“Mới đầu nhìn cái kim châm cũng sợ, nhưng người ta châm vừa nhanh vừa
chuẩn”
Bác sĩ quân y đang dọn dẹp dụng cụ bỗng dừng tay, nhạy bén bắt được thông tin
quan trọng: “Châm cứu trích máu? Kỹ thuật chuyên nghiệp lắm hả?”
“Chuyên nghiệp?” Mấy quân tẩu nhìn nhau: “Cái này. bọn chị cũng không biết y
thuật, nhưng nhìn thì rất chuyên nghiệp”
Nhạc Tú Lan nhớ lại cảnh tượng lúc đó, gật đầu: “Nhìn tư thế thì đúng là người
trong nghề”
Quân y trầm ngâm gật đầu, nhớ lại vết thương vừa rồi, mấy lỗ kim thẳng tắp đều
tăm tắp, thủ pháp quả thực chuyên nghiệp. “Thú vị đấy” Cô ấy lẩm bẩm: “Không
ngờ trong khu gia thuộc lại có người biết Đông y?” Nhân tài như vậy nếu mời
được về trạm y tế thì tốt quá.
Nhạc Tú Lan nhìn quân y, cũng suy tư: “Tối nay phải bàn với lão Bạch chuyện này
mới được”
Tối hôm đó, Bạch Giang vừa về đến nhà đã bị vợ lôi đến bàn ăn.
“Ôi chao. Vội cái gì thế?” Bạch Giang chưa kịp đứng vững đã bị lôi đi, “Vợ ơi em
làm gì thế!”
“Lão Bạch, anh có biết khu gia thuộc nhà mình mới có một cô gái biết y thuật
không?” Nhạc Tú Lan vừa xới cơm vừa hỏi.
“Biết y thuật? Anh chưa nghe nói” Bạch Giang lắc đầu: “Sao em lại hỏi cái này?”
Nhạc Tú Lan buông muôi cơm, kể lại đầu đuôi chuyện ban ngày quân tẩu bị ngất
xỉu và được cứu chữa thế nào. Khi kể đến thủ pháp châm cứu lưu loát của cô gái,
mắt chị sáng rực lên.
“Hả, khu gia thuộc nhà mình còn có quân tẩu thâm tàng bất lộ thế cơ à?” Bạch
Giang nghe xong cũng tỉnh cả người, cơm cũng chẳng màng ăn.
Vùng biên giới phương Bắc này hẻo lánh, tài nguyên thiếu thốn, nhất là y tế.
Thiếu thuốc men là chuyện thường, nhân lực trạm y tế cũng hay thiếu hụt. Giờ
có hạt giống tốt thế này, Bạch Giang nảy ngay ý định tuyển người vào trạm y tế.
Bạch Giang nghiêm túc nhìn Nhạc Tú Lan: “Em nói cô gái đó là người nhà ai?”
“Cái này” Nhạc Tú Lan nghẹn lời, ngón tay xoắn góc áo.
“Thế cô ấy tên gì?” Thấy vợ im lặng, Bạch Giang lại hỏi.
“Cô ấy” Đầu Nhạc Tú Lan càng cúi thấp, giọng lí nhí như muỗi kêu.
Bạch Giang không ngờ vợ mình hỏi một câu ba câu không biết. “Không phải chứ,
em ngay cả tên người ta cũng không hỏi à?” Anh có chút oán trách nhìn vợ.
“Hì hì,” Nhạc Tú Lan cười ngượng nghịu, mặt đầy vẻ chột dạ: “Lúc ấy tình huống
khẩn cấp mà. Em chỉ lo cho người bệnh”
“Em xem em làm việc kiểu gì thế!” Bạch Giang bất đắc dĩ lắc đầu, gõ nhẹ ngón
tay lên mặt bàn. Cái gì cũng không biết thì tìm kiểu gì, còn đòi tuyển người ta vào
trạm y tế?
“Thì đấy,” Nhạc Tú Lan biết mình đuối lý, lầm bầm: “Em mới định nhờ anh hỏi
thăm giúp xem”