Mang Cả Gia Tài Gả Cho Thủ Trưởng

Chương 38: Tư lệnh, mũi tiêm phòng này của ngài hơi muộn rồi



Bạch Giang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm tư một lát rồi tiếp tục truy vấn: “Tú

Lan, em còn nhớ cô gái đó trông như thế nào không? Có biết ở tòa nhà nào

không?”

“Cái này thì” Nhạc Tú Lan buông bát đũa, nghiêm túc nhớ lại: “Chừng hai mươi

tuổi gì đó, có khi còn trẻ hơn, da trắng bóc, mắt to, nói chuyện giọng pha chút

phương Nam” Chị giơ tay ước lượng: “Dáng người không cao, nhìn nhỏ nhỏ gầy

gầy, xinh đẹp lắm”

“Người phương Nam?” Bạch Giang đột nhiên nghĩ đến gì đó, mày khẽ động. Anh

nhớ báo cáo kết hôn Văn Yến Tây nộp hôm qua, nhà gái cũng từ phương Nam

tới. Nhưng nghĩ lại, người ta là tiểu thư nhà tư bản, sao có thể biết y thuật?

Bạch Giang tuy không tiếp xúc nhiều với các tiểu thư nhà tư bản, nhưng cũng

đoán họ phần lớn kiêu ngạo, có học thì học kinh doanh buôn bán, chứ sao lại đi

học y? Lại còn là Đông y! Bạch Giang lập tức phủ nhận khả năng này trong lòng.

Nhưng trong ấn tượng của anh, cũng chẳng tìm ra gia đình quân nhân nào có

người biết y. Mày anh càng nhíu chặt, ngón tay vô thức vuốt ve chén trà.

“Lão Bạch, anh đừng vội” Nhạc Tú Lan thấy chồng ủ rũ liền an ủi: “Người ở trong

khu gia thuộc chứ có chạy đi đâu được, lần sau gặp lại em nhất định hỏi kỹ!” Chị

đưa đũa cho Bạch Giang: “Hơn nữa, cô gái tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ còn

giúp người khác, đến lúc đó hỏi thăm mọi người trong viện là biết ngay ấy mà?”

“Ừ” Bạch Giang gật đầu, nhưng trong lòng đã quyết định sáng mai sẽ đi kiểm

tra danh sách gia đình quân nhân mới đến. Ở nơi biên giới thiếu thốn y tế này,

mỗi nhân tài biết y thuật đều vô cùng quý giá. Sớm mời được người ta vào trạm y

tế giúp đỡ thì có thể cứu được bao nhiêu người.

Sáng hôm sau.

Trong văn phòng Chính ủy, bàn làm việc của Bạch Giang chất đầy hồ sơ. Nắng

sớm chiếu qua cửa sổ, hắt lên đôi mày đang nhíu chặt của anh.

“Quân tẩu từ phương Nam tới thì có, nhưng chẳng ai biết y thuật cả” Bạch

Giang lẩm bẩm, gõ nhẹ lên hồ sơ.

Chuyện quái gì thế này? Từ sáng đến giờ anh đã lật tung hồ sơ tất cả gia đình

quân nhân mới đến mà vẫn không tìm thấy cô gái biết châm cứu đó. Quân đội

thẩm tra báo cáo kết hôn và thân phận người nhà rất nghiêm ngặt. Bạch Giang

không hiểu nổi, một người có y thuật cao siêu như vậy sao lại không tìm thấy?

Chuyện quan trọng thế này lẽ ra người điều tra không thể bỏ sót được.

Cốc cốc cốc ——

Đang lúc anh định tiếp tục tìm kiếm thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Bạch Giang không ngẩng đầu nói.

Cửa mở, Văn Khải Dân sải bước đi vào, sắc mặt ngưng trọng.

“Tư lệnh?” Bạch Giang ngẩng lên thấy Tư lệnh, vội đứng dậy đón: “Sao ngài lại

đích thân tới đây? Có việc gì gọi điện cho tôi là được, hoặc bảo cảnh vệ viên báo

một tiếng cũng xong mà” Anh vội rót cốc trà nóng đưa mời.

“Không phải việc gấp” Văn Khải Dân nhận trà nhưng không uống, đặt thẳng

xuống bàn, vào đề ngay: “Ta đến tiêm cho cậu mũi phòng bệnh”

“Hả” Thấy ông nghiêm túc, Bạch Giang cũng chỉnh đốn lại tư thế: “Chuyện gì

mà gấp thế ạ?” Anh rất ít khi thấy ông có biểu cảm này, cứ tưởng chuyện lớn lắm.

“Văn Yến Tây hai ngày này chắc sẽ nộp báo cáo kết hôn” Văn Khải Dân cau mày:

“Đối tượng của nó. là tiểu thư nhà tư bản”

Việc này ông phải đánh tiếng trước, tránh để sau khi điều tra ra lại ảnh hưởng

đến hôn sự hai đứa. “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ nói với cậu một tiếng thôi”

mui-tiem-phong-nay-cua-ngai-hoi-muon-roihtml]

“Hả?”

Bạch Giang nghe xong tay run lên, suýt làm đổ trà. Anh sờ mũi, cười gượng: “Tư

lệnh, mũi tiêm phòng này của ngài. hơi muộn rồi ạ”

Haizz! Tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện này!

“Đây này,” Anh quay người lấy từ ngăn kéo ra một tập tài liệu: “Sáng sớm hôm

qua Yến Tây đã nộp báo cáo rồi, tôi đang định phái người đi thẩm tra đây” Tuy

đối phương xuất thân nhà tư bản, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm, chỉ cần

thẩm tra không vấn đề gì thì vẫn kết hôn được.

Văn Khải Dân sững người: “Hôm qua?”

“Khá thật!” Ông lắc đầu cười: “Thằng nhóc này nhanh tay gớm” Thế nghĩa là tối

hôm đó nói chuyện xong, về nhà nó viết báo cáo luôn à? Xem ra Văn Yến Tây rất

hài lòng với mối hôn sự này, ông cũng yên tâm phần nào. Với tính cách của Văn

Yến Tây, Thẩm Chiếu Nguyệt theo nó sẽ không phải lo lắng về cuộc sống, ông

cũng coi như có câu trả lời với bạn cũ.

“Nhưng mà Tư lệnh, trong thời kỳ này” Bạch Giang do dự hạ giọng: “Yến Tây

tìm con gái nhà tư bản, có phải không thích hợp lắm không?” Dù thẩm tra ổn thỏa,

nhưng thân phận này rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến Văn gia. Từ lúc nhận báo cáo

hôm qua, anh vừa mừng vì Văn Yến Tây cuối cùng cũng chịu lấy vợ, vừa thầm lo

lắng thay cho hắn. Văn Yến Tây còn trẻ mà đã lên Đoàn trưởng, tiền đồ vô lượng,

nếu ngã ngựa vì chuyện này. thì công sức bao năm phấn đấu coi như đổ sông

đổ bể?

Văn Khải Dân nhấp ngụm trà, trầm giọng nói: “Nếu là nhà tư bản bình thường, ta

nhất quyết không đồng ý mối hôn sự này” Ông đặt chén trà xuống, mắt sáng như

đuốc: “Nhưng con bé là cháu ngoại của Thẩm Bác Văn”

“Thẩm Bác Văn?” Bạch Giang ngẩn ra, đồng tử hơi co lại. Anh chưa gặp Thẩm

Bác Văn bao giờ, nhưng sự tích của nhân vật nổi tiếng Thượng Hải này anh đã

nghe qua. Nghe nói năm xưa sau khi làm giàu ông ấy đã quyên góp không ít tiền

kế nghiệp sau này lại chẳng có tiếng tăm gì.

Xem ra Thẩm Chiếu Nguyệt tuy mang danh tiểu thư nhà tư bản nhưng bối cảnh

cũng không quá khó giải quyết. Bạch Giang thầm nghĩ, ngón tay vô thức vuốt ve

túi hồ sơ. Nhưng mà.

“Tư lệnh” Bạch Giang lựa lời, cẩn thận hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đối

tượng hôn ước của Thẩm gia phải là” Lời đến miệng lại nuốt xuống, chuyện này

thật khó nói thẳng. Hôn ước giữa Văn gia và Thẩm gia anh từng nghe qua từ lâu,

tuy sau này không nhắc lại nhưng anh vẫn còn chút ấn tượng. Rõ ràng là hôn ước

với Văn Kình, sao người nộp báo cáo lại đổi thành Văn Yến Tây? Dù tuổi tác

không chênh nhiều, nhưng thế này là lệch vai vế rồi còn gì!

“Xì, thằng ranh Văn Kình không có cái phúc đó!” Văn Khải Dân vỗ bàn cái “rầm”,

nước trà bắn cả ra ngoài. Nghĩ đến thằng cháu bất tài, gân xanh trên thái dương

ông nổi lên. Thằng nhóc đó rõ ràng không kém mấy tuổi, cũng chẳng biết giống ai

mà tư tưởng giác ngộ kém xa Văn Yến Tây!

Bạch Giang: “” Thấy Văn Khải Dân bực bội, anh không dám hỏi thêm, sợ lỡ

miệng rước họa vào thân. Văn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở phì phò

của Văn Khải Dân.

Bạch Giang kiên nhẫn đợi đến khi sắc mặt lão Tư lệnh dịu đi mới cẩn thận nói:

“Tư lệnh, nếu đối tượng của Yến Tây là cháu ngoại Thẩm lão, vậy báo cáo này.

hay là tôi phê duyệt trực tiếp luôn nhé?” Thân phận Thẩm Chiếu Nguyệt đã được

Văn Khải Dân bảo đảm, thực ra cũng chẳng có gì để điều tra thêm.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Văn Khải Dân nhấp ngụm trà đã nguội. “Không được,” ông nhíu mày, đặt chén

xuống: “Phải làm đúng quy trình”

“Nhưng mà”

“Không nhưng nhị gì hết!” Văn Khải Dân ngắt lời, giọng trầm thấp mà kiên quyết:

“Cứ theo trình tự bình thường mà làm, cái gì cần điều tra thì điều tra, cần xác

minh thì xác minh” Thân phận Thẩm Chiếu Nguyệt vốn nhạy cảm, nếu bỏ qua

bước thẩm tra, sau này bị người ta bới ra thì lại càng khó giải thích. Văn Yến Tây

cũng nghĩ đến điểm này nên mới tự mình tìm Bạch Giang nộp báo cáo chứ không

nhờ ông phê duyệt thẳng.

“Đã rõ!” Bạch Giang hiểu ý gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.