“Chị Nhạc, trên núi gần đây có hái được thảo dược không ạ?” Nghĩ nghĩ, cô dứt
khoát từ bỏ ý định trốn thoát, thuận thế hỏi luôn.
Nhạc Tú Lan sững người, tay nới lỏng ra một chút: “Ôi dào, em hỏi cái này làm
gì? Mấy hôm trước vừa có người bị độc trùng cắn đấy thôi, em cũng thấy rồi,
mấy nay chẳng ai dám lên núi cả”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhân cơ hội rút tay về: “Chị cũng biết em biết y thuật mà, em
mới đến, muốn lên núi xem có thảo dược gì dùng được không”
Nhạc Tú Lan vỗ trán cái bốp: “Xem cái trí nhớ của chị này! Quên mất em là thầy
thuốc biết châm cứu chứ!” Mắt chị sáng lên, giọng cao vút: “Thế này đi, mai chị
dẫn em đi, tiện thể đào ít rau dại luôn” Nghĩ đến y thuật của Thẩm Chiếu Nguyệt,
chút lo lắng cuối cùng trong lòng chị cũng tan biến. Có độc trùng thì sợ gì? Có
nha đầu này ở đây rồi!
“Cảm ơn chị Nhạc!” Thẩm Chiếu Nguyệt cười tít mắt cảm ơn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Thẩm Chiếu Nguyệt chưa kịp phản ứng đã bị
Nhạc Tú Lan lôi lên tầng. Nhà Nhạc Tú Lan ở tầng 5, Thẩm Chiếu Nguyệt cảm
giác mình như bị cơn lốc cuốn đi, nhoáng cái đã lên đến nơi. Đến khi hoàn hồn,
cô đã ngồi trên sofa phòng khách, thở còn chưa kịp thở.
“Con trai chị đi học trên tỉnh, một kỳ mới về một lần, nhà cửa trống huếch, em
đừng ngại nhé!” Nhạc Tú Lan vừa nói vừa bưng ra một đĩa đầy lạc và hạt dưa, rồi
quay sang pha trà. Lá trà bốc khói nghi ngút cũng được chị nhét vào tay Thẩm
Chiếu Nguyệt. Thấy cô đang ôm đĩa hạt dưa, chị mới đặt cốc trà xuống bàn.
“Em ăn đi, toàn đồ lão Bạch mới mua ở Cung Tiêu Xã trên thành phố về đấy,
thơm lắm!” Chị bốc một nắm hạt dưa nhét vào tay Thẩm Chiếu Nguyệt. Thấy cô
ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, chị bật cười: “Ở nhà chị cứ tự nhiên như ở
nhà mình ấy, đừng câu nệ!”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn nắm hạt dưa còn ấm trong tay, mùi thơm đặc trưng của
hạt rang mới quanh quẩn nơi chóp mũi. Cô khẽ tách một hạt, nhân hạt mẩy căng
nhảy ra lòng bàn tay.
“Ăn đi, chị đi nấu cơm ngay đây, hôm nay cho em nếm thử món phương Bắc
chính tông!” Thấy cô chịu ăn, Nhạc Tú Lan mới yên tâm chui vào bếp.
Thẩm Chiếu Nguyệt lúc này mới có thời gian quan sát căn phòng khách tràn ngập
hơi thở cuộc sống này. Trên tường đối diện sofa treo một bức ảnh gia đình lồng
trong khung kính sáng bóng: Người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang, Nhạc
Tú Lan cười tít mắt, ở giữa là cậu bé đeo khăn quàng đỏ mặt mày nhăn nhó quay
đi chỗ khác. Bên cạnh khung ảnh là ba hàng giấy khen treo ngay ngắn, tờ trên
cùng mép đã ố vàng nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận. Bên cửa sổ, mấy cái ca
tráng men cũ trồng hành lá và tỏi xanh mướt, lá còn đọng nước long lanh dưới
ánh mặt trời. Chậu hoa ngoài cùng có mấy cây cà chua con đã cao hơn gang tay,
dây leo non nớt đang leo lên giàn trúc.
Từ bếp truyền ra tiếng dao thớt “cộc cộc”, tiếng hát ngân nga của Nhạc Tú Lan
xen lẫn tiếng mỡ xèo xèo vui tai. Thẩm Chiếu Nguyệt bất giác thả lỏng, không khí
sinh hoạt bình dị này là thứ cô luôn khao khát ở kiếp trước mà không có được.
“Đúng rồi, cái trí nhớ này!” Nhạc Tú Lan đột ngột thò đầu ra từ bếp, tay vẫn cầm
cái xẻng dính lá rau: “Chị còn chưa hỏi em là người nhà ai đấy?”
Lão Bạch nhà chị muốn tuyển người vào trạm y tế, mấy cái này phải hỏi cho rõ,
kẻo lần sau lại ú ớ không biết gì.
Thẩm Chiếu Nguyệt cười, ngón tay gạt vỏ hạt dưa: “Em đến thăm người thân nhà
họ Văn, tạm thời ở khu gia thuộc ạ” Trước khi báo cáo được duyệt, cô quyết định
cứ nói thế đã.
“Nhà họ Văn?” Tay Nhạc Tú Lan khựng lại, cái xẻng rơi “keng” vào chảo, mắt
sáng rực: “Em là họ hàng của Đoàn trưởng Văn à?” Giọng chị cao vút lên.
Thấy Thẩm Chiếu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Tú Lan vỗ đùi: “Nhà họ Văn
thì tốt quá!” Mắt chị sáng như đèn pha, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi
xuống. Là họ hàng nhà họ Văn thì chuyện vào trạm y tế chắc chắn thành công rồi!
muon-tim-it-thao-duochtml]
“Đoàn trưởng Văn là người có năng lực nổi tiếng quân khu chúng ta đấy!” Nhạc
Tú Lan vừa múa xẻng vừa hớn hở mở máy hát: “Tiếc là tính tình hơi lạnh lùng”
“Thế ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt bỗng thấy hứng thú, tò mò về danh tiếng của Văn
Yến Tây ở khu gia thuộc.
Nhạc Tú Lan thấy thế càng hăng say: “Chứ còn gì nữa! Đó đúng là khúc gỗ mục!”
Chị kể say sưa, tay đảo rau vẫn điệu nghệ: “Nhớ năm xưa cô gái xinh nhất đoàn
văn công ngày nào cũng mang chè đậu xanh ra sân tập, thế mà người ta đến cái
liếc mắt cũng không thèm cho!”
Thẩm Chiếu Nguyệt không ngờ còn có vụ này, cắn hạt dưa nghe ngon lành:
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó á? Ép người ta phải tỏ tình, kết quả hắn làm cô nương nhà người ta khóc
ròng ba ngày, thề không bao giờ thèm để ý đến khúc gỗ ấy nữa!”
Nhạc Tú Lan nói đoạn, đột nhiên thò đầu ra khỏi bếp, nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt
chằm chằm: “Cơ mà giờ nhìn thấy em thì chị hiểu rồi”
“Hiểu gì ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt tò mò.
Nhạc Tú Lan cười tít mắt, nếp nhăn đuôi mắt xô lại: “Họ hàng nhà mình xinh như
tiên nữ trong tranh thế này, bảo sao mắt nhìn người không cao tận trời xanh
chứ?”
Thẩm Chiếu Nguyệt bị chị chọc cười “phụt” một tiếng, má ửng hồng: “Chị Nhạc
đừng trêu em!”
“Chị nói thật đấy chứ!” Nhạc Tú Lan cười hề hề rồi lại chui vào bếp. Miệng vẫn lải
nhải: “Có lần nhé, cháu gái Sư trưởng từ tỉnh xuống, chấm Đoàn trưởng Văn, hẹn
đi ăn cơm. Cô gái đó đẹp như minh tinh điện ảnh ấy, kết quả em đoán xem?”
“Sao ạ?” Thẩm Chiếu Nguyệt mắt sáng lấp lánh hóng chuyện, đúng chuẩn vai
quần chúng chuyên nghiệp.
Nhạc Tú Lan kể sinh động như thật: “Đoàn trưởng Văn nhà ta cứ thế dẫn tân binh
tập thêm đến nửa đêm, để người ta leo cây chờ dài cổ! Tức đến mức sáng hôm
sau cô gái đó xách hành lý chạy thẳng về tỉnh, lúc đi còn tuyên bố đời này không
thèm quay lại cái xó xỉnh nghèo nàn này nữa!”
“Anh ấy thẳng nam thế cơ à?” Thẩm Chiếu Nguyệt nghe mê mẩn, quên cả cắn
hạt dưa.
Nhạc Tú Lan thấy thế càng hăng, đang định tiếp tục “bóc phốt” thì nghe tiếng
bước chân ngoài hành lang.
Lạch cạch ——
Ngay sau đó, tiếng chìa khóa vặn trong ổ khóa vang lên. Thẩm Chiếu Nguyệt vội
ngồi ngay ngắn lại, nhìn ra cửa. Bạch Giang đẩy cửa bước vào, thấy trong nhà có
cô gái lạ, bước chân khựng lại: “Vị này là?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.