“Ôi trời lão Bạch!” Nhạc Tú Lan vội vàng chạy từ bếp ra, tay vẫn dính mỡ: “Đây là
người tôi nhắc với ông suốt đấy, thần y biết châm cứu! Thẩm Chiếu Nguyệt!”
Rồi chị quay sang nhiệt tình giới thiệu: “Em gái Thẩm, đây là ông xã nhà chị,
Chính ủy Bạch Giang!”
“Chào Chính ủy ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt ngoan ngoãn đứng dậy, gật đầu chào.
“Hóa ra là cô à!” Mắt Bạch Giang sáng lên, vẻ nghiêm nghị trên mặt tan biến, sải
bước đi tới: “Cuối cùng cũng gặp được người thật!” Anh nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt
từ đầu đến chân, càng nhìn càng ưng ý: “Trước đây cô từng làm ở trạm y tế à?”
“Dạ không” Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Nhưng em có biết chút y thuật”
“Thế thì tốt quá!” Bạch Giang kích động vỗ đùi: “Trạm y tế chúng tôi đang thiếu
người, cô có muốn tới làm không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt ngẩn người, không ngờ công việc lại đến nhanh thế. Nhưng
cô chỉ do dự một chút rồi nói: “Được thì được ạ, nhưng em chưa qua thẩm tra lý
lịch chính trị”
“Thẩm tra chính trị?” Bạch Giang nhíu mày, bên anh chưa nhận được báo cáo
thẩm tra nào về việc này cả. Lần thẩm tra duy nhất gần đây là khi Văn Yến Tây
nhờ anh phê duyệt báo cáo kết hôn.
Bạch Giang như nhớ ra điều gì, đột nhiên trợn to mắt: “Cô. Cô chẳng lẽ là người
nhà họ Văn” Không trùng hợp thế chứ? Tiểu thư nhà tư bản mà Văn Yến Tây
chọn thế mà lại biết y thuật thật?
“Đúng đúng đúng, em ấy là người nhà họ Văn đấy!” Nhạc Tú Lan hưng phấn xen
vào: “Hóa ra lão Bạch ông điều tra xong rồi à!” Chị hớn hở nhìn Thẩm Chiếu
Nguyệt, hoàn toàn không để ý sắc mặt kỳ quái của chồng.
Rõ ràng hai vợ chồng đang nói chuyện ông nói gà bà nói vịt.
Bạch Giang vỗ trán, vẻ mặt đầy ảo não: “Cái cậu Văn Yến Tây này! Sao không nói
sớm chuyện cô biết y thuật chứ?” Anh chống nạnh thở phì phò: “Biết sớm thế này
thì báo cáo kết hôn của hai người còn thẩm cái gì mà thẩm? Tôi phê duyệt tại chỗ
luôn cho rồi!”
Vì chuyện báo cáo kết hôn này, cả Văn Yến Tây và Tư lệnh Văn đều tìm anh, chỉ
nói là tiểu thư nhà tư bản, chuyện quan trọng thế này lại giấu nhẹm! Đúng là hại
người ta mà!
“Báo cáo kết hôn gì cơ? Không phải là báo cáo xin vào làm trạm y tế à?” Nhạc Tú
Lan bắt được từ khóa, ngơ ngác nhìn chồng rồi lại nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt. Sao
cốt truyện này không giống những gì chị biết thế nhỉ?
“Bà chẳng bảo cô ấy là người nhà họ Văn còn gì?” Bạch Giang tuy bực mình
nhưng vẫn giải thích cho vợ: “Cô ấy là vị hôn thê của Văn Yến Tây, mấy hôm
trước vừa nộp báo cáo kết hôn đấy!”
“Cái gì?” Nhạc Tú Lan trợn tròn mắt nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt. Môi chị run run,
mãi mới thốt ra được một câu: “Hóa ra. là ‘họ hàng’ kiểu này à?”
Thế thì lúc nãy chị thao thao bất tuyệt kể xấu Văn Yến Tây. Nhạc Tú Lan bỗng
thấy tối sầm mặt mũi, trán toát mồ hôi lạnh. Xong đời rồi, chị có khi nào dọa chạy
mất cô vợ mà Đoàn trưởng Văn vất vả lắm mới kiếm được không?
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhạc Tú Lan, ngượng ngùng gãi
đầu: “Xin lỗi chị Nhạc, thân phận em hơi đặc thù, trước khi báo cáo được duyệt
em không dám nói rõ quan hệ này, sợ ảnh hưởng đến anh ấy”
“Không sao không sao” Nhạc Tú Lan vội xua tay, huyết sắc dần trở lại trên mặt.
Nghĩ nghĩ, chị lại nhịn không được nói đỡ cho Văn Yến Tây: “Thực ra ấy mà,
Đoàn trưởng Văn con người cũng tốt lắm” Lời vừa ra khỏi miệng lại thấy thừa
thãi, vợ chồng người ta cần gì chị vun vào.
“Em biết mà!” Thẩm Chiếu Nguyệt cười gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Nhạc Tú
Lan. Thấy cô như vậy, Nhạc Tú Lan mới hoàn toàn thở phào. May quá, chưa dọa
người ta sợ chạy mất!
Bạch Giang đứng bên cạnh, âm thầm đánh giá Thẩm Chiếu Nguyệt. Cô gái này
ăn nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, không hề có chút kiêu căng làm bộ nào của tiểu
thư nhà tư bản trong lời đồn. Văn Yến Tây đâu phải khúc gỗ, mắt nhìn người này
phải nói là quá chuẩn!
“Cô yên tâm!” Bạch Giang vỗ ngực đảm bảo, mắt sáng như bắt được vàng:
“Thẩm tra chính trị tuyệt đối không thành vấn đề, báo cáo kết hôn sẽ được duyệt
nhanh thôi!” Anh nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt đầy nhiệt tình như nhìn thấy kho báu:
“Đến trạm y tế chúng tôi đi, đang thiếu nhân tài Đông y như cô đấy!”
la-ho-hang-kieu-nayhtml]
Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt, hơi mờ mịt: “Nhưng quy trình”
“Quy trình là chết, người là sống” Bạch Giang xua tay: “Nhân phẩm Văn Yến
Tây tôi tin được, hơn nữa cô biết y thuật, đây là bản lĩnh thật sự, tốt hơn vạn lần
mấy kẻ chỉ biết hô khẩu hiệu suông!”
Nhạc Tú Lan cũng phụ họa: “Đúng đấy! Y thuật của em gái Thẩm tốt thế, không
vào trạm y tế thì phí quá!”
Thẩm Chiếu Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này, trong lòng ấm
áp, khẽ nói: “Vậy. Cảm ơn Chủ nhiệm Bạch. Thật ra em cũng định đợi qua thẩm
tra lý lịch sẽ xin vào trạm y tế”
“Thế thì tốt quá rồi!” Bạch Giang kích động vỗ đùi cái đét, làm hạt dưa trên bàn
nảy cả lên: “Quyết định thế nhé!”
“Mọi người cứ nói chuyện, còn một món nữa là xong, ăn cơm ngay đây!” Nhạc Tú
Lan thấy thế yên tâm chui vào bếp.
Văn Yến Tây vừa kết thúc huấn luyện liền chạy ngay về nhà. Nhưng hôm nay
trong nhà trống huếch, người con gái mọi khi nghe tiếng mở cửa sẽ thò đầu ra từ
bếp cười nói “Anh về rồi à” giờ không thấy đâu. Rõ ràng mới có mấy ngày, Văn
Yến Tây bỗng thấy không quen.
“Thẩm Chiếu Nguyệt?” Hắn gọi một tiếng, không ai trả lời. Hắn nhíu mày, vào bếp
ngó nghiêng —— không có ai. Vào phòng ngủ cô, cửa khép hờ, giường chiếu gọn
gàng, rõ ràng chưa ai về.
Mày Văn Yến Tây càng nhíu chặt. Cô lạ nước lạ cái, có thể đi đâu được? Chẳng
lẽ đi chơi bị lạc đường? Nghĩ đến đây, hắn lập tức xoay người ra cửa, bước chân
nhanh hơn hẳn ngày thường.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chẳng mấy chốc, Văn Yến Tây đã vội vã đến nhà Tư lệnh Văn. Thẩm Chiếu
Nguyệt mới đến từng ở đây, có khi nào sang chơi?
Văn Khải Dân đang ăn cơm, thấy cháu trai vội vàng đi vào thì ngạc nhiên: “Sao
giờ này lại sang đây?”
“Thẩm Chiếu Nguyệt không thấy đâu” Giọng Văn Yến Tây trầm xuống: “Bác có
thấy cô ấy không?”
“Sao lại không thấy đâu?” Văn Khải Dân dừng đũa giữa không trung, vẻ mặt kinh
ngạc: “Chiều nay bác còn gặp con bé mà!” Chiều nay ông qua lấy giấy tờ, Thẩm
Chiếu Nguyệt rõ ràng vẫn ở nhà Văn Yến Tây ngoan ngoãn lắm cơ mà, mới có
mấy tiếng sao người đã mất tích rồi?
“Cô ấy có sang đây không ạ?” Văn Yến Tây cau mày.
“Không” Văn Khải Dân lắc đầu: “Gặp ở nhà cháu mà”
Sắc mặt Văn Yến Tây càng trầm trọng, xoay người đi ngay: “Cháu đi tìm xem”
Văn Khải Dân đặt mạnh bát xuống bàn, đứng dậy: “Để bác bảo Văn Kình đi tìm
cùng cháu”
Văn Kình đang cắm cúi và cơm, nghe vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt không tình
nguyện: “Hả? Cháu cũng phải đi ạ?”
“Nói thừa!” Văn Khải Dân trừng mắt: “Nhanh lên!”
Văn Kình bĩu môi, lầm bầm: “Tiểu thư tư bản đúng là phiền phức, có thế mà cũng
để lạc được”
Văn Yến Tây lạnh lùng liếc hắn một cái, Văn Kình lập tức câm miệng, ngoan
ngoãn đứng dậy đi theo ra cửa.