Hoàng hôn buông xuống, những ngọn đèn trong khu gia thuộc dần sáng lên. Văn
Yến Tây và Văn Kình chia nhau tìm một vòng, hỏi thăm mấy hộ gia đình gần đó
nhưng đều chỉ nhận được cái lắc đầu và câu trả lời “không thấy”. Sắc mặt Văn
Yến Tây ngày càng âm trầm, áp suất thấp tỏa ra quanh người khiến Văn Kình
chẳng dám thở mạnh, chỉ biết lầm lũi đi theo sau.
Cô tiểu thư nhà tư bản này rốt cuộc chạy đi đâu chứ? Văn Kình thầm oán trách
trong bụng nhưng không dám nói ra.
“Chú út, chú đi đâu thế?” Thấy Văn Yến Tây đột nhiên đi về phía cổng khu gia
thuộc, Văn Kình mới vội hỏi. Chẳng lẽ không tìm nữa à?
“Đến đơn vị điều người!” Giọng Văn Yến Tây lạnh như băng. Hắn bước đi không
ngừng, tay áo huấn luyện bị nắm chặt đến nhăn nhúm. Quanh đây toàn là núi
rừng, nếu Thẩm Chiếu Nguyệt đi lạc vào núi sâu. Nghĩ đến đó, hơi thở hắn trở
nên nặng nề.
“Không đến mức đấy chứ? Chỉ vì một tư bản” Văn Kình trố mắt kinh ngạc.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống. Ánh mắt Văn Yến Tây quét qua
làm sống lưng hắn lạnh toát, vội sửa lời: “Ý cháu là, hay mình hỏi thêm mấy nhà
nữa xem?”
Văn Yến Tây im lặng tiếp tục đi ra ngoài, Văn Kình bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ đi
theo.
Chưa ra khỏi khu gia thuộc, hai người chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc cách
đó không xa: “Chính ủy Bạch, chị Nhạc, hôm nay cảm ơn hai người nhiều lắm ạ!”
Văn Yến Tây quay phắt lại, thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang đứng ở cửa cầu thang,
cười tươi rói tạm biệt vợ chồng Bạch Giang. Trên tay cô còn xách một cái túi,
trông tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không có vẻ gì là “người mất tích”.
Văn Yến Tây đứng chôn chân tại chỗ, dây thần kinh đang căng như dây đàn bỗng
chùng xuống. May quá, không phải đi lạc vào núi!
Ngược lại, Văn Kình bên cạnh nhìn thấy Thẩm Chiếu Nguyệt thì cơn giận bốc lên
ngùn ngụt. Hắn sấn tới, giọng đầy tức tối: “Thẩm Chiếu Nguyệt!”
Thẩm Chiếu Nguyệt quay đầu lại, thấy Văn Kình thì nhíu mày theo bản năng,
trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ. Sao lại gặp phải con “chó điên” này chứ?
“Chú út!” Ngay sau đó, ánh mắt cô lướt qua Văn Kình, nhìn thấy Văn Yến Tây
phía sau thì sáng rực lên. Phía sau một khuôn mặt đẹp trai ẩn giấu một khuôn mặt
đẹp trai hơn, hóa ra là cảm giác này sao! Thẩm Chiếu Nguyệt không kìm được
cười trộm, hai má lúm đồng tiền hiện rõ.
Cô chạy chậm vòng qua Văn Kình, lao thẳng về phía Văn Yến Tây, mái tóc bay
bay trong gió đêm tạo thành đường cong vui mắt.
“Chú út, sao anh lại đi cùng Văn Kình thế?” Cô ngước đầu hỏi. Nhìn đôi mắt sáng
long lanh của cô, vẻ nghiêm nghị trên mặt Văn Yến Tây bất giác dịu đi đôi chút,
nhưng khóe môi vẫn mím chặt.
“Thẩm Chiếu Nguyệt, cô chạy đi đâu đấy hả?” Bị ngó lơ, Văn Kình nghiến răng
nghiến lợi trừng mắt: “Cô không thể yên phận chút được à? Vừa đến đã gây
chuyện!”
“Liên quan gì đến cậu!” Thẩm Chiếu Nguyệt lườm hắn khinh thường.
“Cô! Thẩm, Chiếu, Nguyệt!” Văn Kình tức điên với thái độ của cô. Mà Thẩm
Chiếu Nguyệt còn đắc ý làm mặt quỷ trêu ngươi, thấy hắn định lao tới thì nấp
ngay sau lưng Văn Yến Tây. E ngại uy quyền của chú út, Văn Kình không dám
tiến lên, cãi không lại, tức đến đau gan.
Bạch Giang nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Văn Yến Tây, lúc này mới sực nhớ
ra, vỗ trán cái đét: “Ôi chết! Quên không báo với cậu một tiếng!” Anh vội chạy
tới, mặt đầy vẻ hối lỗi: “Yến Tây à, xin lỗi xin lỗi, là tôi sơ suất”
Nhạc Tú Lan cũng vội giải thích: “Hôm nay chị gặp em gái Thẩm trong sân, vui
quá nên kéo em ấy về nhà ăn cơm tán gẫu, quên béng mất việc báo cho mọi
người! Xin lỗi nhé, làm hai chú lo lắng rồi!”
thay-nguoi-roihtml]
Văn Yến Tây khẽ gật đầu, đường cằm căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng: “Làm
phiền anh chị rồi” Giọng hắn tuy nhạt nhưng chân thành. Thẩm Chiếu Nguyệt có
thể làm quen với mọi người trong khu gia thuộc, hòa nhập vào nơi này, hắn cũng
thấy vui.
Lúc này Thẩm Chiếu Nguyệt mới hậu tri hậu giác nhận ra, ngẩng đầu nhìn Văn
Yến Tây, đôi mắt hạnh mở to tròn xoe: “Chú út, vừa rồi anh đi tìm em à?” Giọng
cô bất giác nhẹ đi, mang theo vài phần không chắc chắn. Quen sống một mình,
chỉ có robot Johnny bầu bạn, cô hoàn toàn không ý thức được việc mình vắng nhà
sẽ khiến người khác lo lắng.
Văn Yến Tây rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, cuối
cùng chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
“Em” Cô bỗng thấy cổ họng nghẹn lại, ngón tay vô thức xoắn dây túi: “Lần sau
nhất định em sẽ nhớ báo trước”
Văn Kình đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng “tình cảm” này mà muốn trợn ngược
mắt. Xong rồi, chú út hắn thực sự bị hồ ly tinh hớp hồn rồi!
Văn Yến Tây lại “Ừ” một tiếng, đón lấy cái túi trên tay cô, gật đầu chào vợ chồng
Bạch Giang rồi dắt Thẩm Chiếu Nguyệt đi về nhà. Cô rảo bước theo sau, trước
khi đi còn không quên quay lại vẫy tay chào Bạch Giang và Nhạc Tú Lan.
Nhạc Tú Lan nhìn bóng lưng hai người, cảm thán: “Đẹp đôi thật đấy!”
Bạch Giang gật đầu đồng tình, anh thấy cách Văn Yến Tây đối xử với Thẩm Chiếu
Nguyệt đúng là có chút khác biệt.
“Cơ mà. Sao con bé Thẩm lại gọi Yến Tây là ‘chú út’ nhỉ?” Nhạc Tú Lan thắc
mắc: “Nghe cứ sai sai thế nào ấy”
“Chuyện này” Là người biết chuyện, Bạch Giang nghĩ nghĩ rồi quyết định không
nói. Hôn ước trước kia đã hủy bỏ, người biết càng ít càng tốt.
Ở phía bên kia, khu biệt thự gia thuộc.
Văn Khải Dân đang chắp tay đi đi lại lại trước cổng nhà, chốc chốc lại ngóng ra
đầu đường, mày nhíu chặt. Đã hơn nửa tiếng rồi sao chưa tìm thấy người?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Con bé này chạy đi đâu được nhỉ?” Ông lẩm bẩm, ngón tay gõ gõ mặt đồng hồ
đeo tay: “Chắc không đến mức lên núi chứ?” Ý nghĩ này vừa nhen nhóm, tim ông
thót lại một cái. Thẩm Chiếu Nguyệt mới đến, lạ nước lạ cái, muộn thế này chưa
về, rất có khả năng lạc trên núi. Cùng chung suy nghĩ với Văn Yến Tây, sắc mặt
lão Tư lệnh càng thêm ngưng trọng, đã bắt đầu tính đến việc điều động bộ đội lục
soát núi.
“Ông nội!” Văn Kình chạy chậm về, thấy ông đứng chờ ở cổng thì trong lòng hớn
hở. Không ngờ ông nội quan tâm mình thế, còn ra tận cửa đón!
Nhưng Văn Khải Dân lướt qua thằng cháu, ánh mắt dán chặt vào Văn Yến Tây và
Thẩm Chiếu Nguyệt đang sóng vai đi tới phía sau. Ông bước nhanh tới, nhìn
Thẩm Chiếu Nguyệt từ đầu đến chân, xác định cô bình an vô sự mới thở phào
nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Tìm không ra là bác suýt điều quân đi lục soát núi
đấy!” Ánh mắt ông nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt đầy vẻ từ ái, không hề có ý trách
móc.
Lòng Thẩm Chiếu Nguyệt ấm áp, sống mũi cay cay. Cô cúi đầu, giọng đầy hối lỗi:
“Tư lệnh, xin lỗi bác, làm bác phải lo lắng”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Văn Khải Dân xua tay, ân cần hỏi: “Đã
ăn cơm chưa?”
Văn Kình đứng bên cạnh nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt được mọi người vây quanh hỏi
han, bĩu môi lẩm bẩm: “Thiên vị” Ông nội hắn cũng bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, cả
cái nhà họ Văn này thế mà chỉ còn mỗi mình hắn tỉnh táo!