Thẩm Chiếu Nguyệt khéo léo tránh tay cô ta, cạn lời nhìn Liễu Tư Ngữ đang diễn
vẻ nhiệt tình. Mấy cái xưng hô “tỷ tỷ muội muội” ngọt xớt cộng với bộ dạng vô hại
của Liễu Tư Ngữ khiến Thẩm Chiếu Nguyệt ngỡ mình xuyên vào phim cung đấu
nào đó. Xung quanh cô chẳng ai nói chuyện kiểu làm bộ làm tịch thế này cả!
“Em gái Thẩm?” Bị tránh né, Liễu Tư Ngữ lập tức bày ra vẻ mặt tổn thương. Đôi
mắt long lanh ngấn nước, ngón tay xoắn vào nhau, hệt như chú thỏ con bị bắt nạt:
“Có phải. Có phải chị nói sai gì không?”
Thẩm Chiếu Nguyệt suýt bật cười trước màn diễn xuất tinh vi này. Cô lùi lại nửa
bước, nở nụ cười lịch sự mà xa cách: “Đồng chí Liễu không nói sai, nhưng nếu
không nói gì thì càng tốt hơn!”
Liễu Tư Ngữ nghe vậy, vành mắt đỏ hoe, cắn môi dưới nhìn sang Lâm Hiểu Mai,
trông như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lâm Hiểu Mai lập tức xông lên như gà mẹ bảo vệ con, kéo Liễu Tư Ngữ ra sau
lưng: “Thẩm Chiếu Nguyệt! Tư Ngữ có lòng tốt nói chuyện với cô, cô thái độ kiểu
gì đấy hả?”
Thẩm Chiếu Nguyệt cảm nhận rõ sự thù địch của hai thanh niên trí thức mới đến
này, dứt khoát chẳng thèm diễn mặt ngoài nữa, quay người đi về phía phòng
thuốc.
“Thấy chưa” Lâm Hiểu Mai quay sang nói to với Liễu Tư Ngữ, sợ người xung
quanh không nghe thấy: “Tiểu thư tư bản tính nết thế đấy, mắt mọc trên đỉnh đầu”
Cô ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tiểu thư tư bản”, còn liếc nhìn đám y tá đang
hóng chuyện xung quanh đầy ẩn ý.
Liễu Tư Ngữ kéo áo Lâm Hiểu Mai, thì thầm: “Chị Hiểu Mai, đừng nói nữa”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Sao không được nói? Cô ta dám làm thì sao người khác không dám nói?” Lâm
Hiểu Mai cao giọng, vang vọng khắp hành lang. Cô ta chống nạnh như gà chọi:
“Cậy có tí quan hệ mà ghê gớm à?”
Liễu Tư Ngữ lại kéo áo cô ta, giọng yếu ớt: “Chị Hiểu Mai, mọi người đều là đồng
chí cách mạng, phải đoàn kết” Nói rồi còn sợ sệt nhìn quanh, như con thỏ bị
giật mình.
Lâm Hiểu Mai bĩu môi khinh thường: “Tư Ngữ, em quá thiện lương rồi” Cô ta cố
tình nói to: “Với cái loại tàn dư tư bản chủ nghĩa này, chúng ta càng phải kiên
quyết tẩy chay!”
Thẩm Chiếu Nguyệt đi xa rồi nghe đoạn đối thoại phía sau mà suýt phì cười.
Không ngờ thời buổi này, đến cái trạm y tế cũng diễn được phim cung đấu! Bộ
dạng nhu nhược đáng thương của Liễu Tư Ngữ phối hợp với kẻ xung phong đi
đầu Lâm Hiểu Mai quả là không chê vào đâu được.
Buổi trưa, Thẩm Chiếu Nguyệt ăn cơm xong, chậm rãi đi về phía trạm y tế. Vừa
qua khúc quanh, cô đụng ngay Văn Kình đi ngược lại. Con “quân khuyển hay xù
lông” này bị ốm à? Thẩm Chiếu Nguyệt nhướng mày quan sát Văn Kình. Trông
hắn chẳng có vẻ gì là bệnh tật cả!
Chưa đợi cô lên tiếng, Văn Kình nhìn thấy cô thì sầm mặt xuống ngay. Đen đủi
thật, trong đơn vị thế mà cũng gặp Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Ái chà, Thẩm đại tiểu thư mắc ‘bệnh tiểu thư’ nên đến khám bác sĩ à?” Văn Kình
cố ý nhấn mạnh hai chữ “tiểu thư”, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Trí nhớ Trung đội trưởng Văn kém
thật đấy” Cô kéo dài giọng: “Giờ cậu hình như phải gọi tôi là ‘thím nhỏ’ mới
đúng”
kich-vung-vehtml]
Câu nói như quả bom nổ tung khiến mặt Văn Kình đỏ bừng. Hắn nắm chặt
tay kêu răng rắc, gân cổ nổi lên: “Cô!”
“Sao hả?” Thẩm Chiếu Nguyệt bước lên một bước, ngẩng mặt nhìn thẳng hắn:
“Giấy đăng ký kết hôn cũng lĩnh rồi, Trung đội trưởng Văn định nghi ngờ quyết
định của tổ chức à?”
Văn Kình bị chặn họng không nói nên lời, mặt đỏ tía tai.
“Còn nữa, tôi không phải đến khám bệnh đâu” Thẩm Chiếu Nguyệt ung dung lấy
thẻ công tác đeo trước ngực giơ ra trước mặt hắn: “Xem ra mắt Trung đội
trưởng Văn không tốt lắm, gần thế này mà không thấy rõ à?”
Văn Kình nhìn kỹ, trên thẻ ghi rành rành mấy chữ to “Quân y Thẩm Chiếu
Nguyệt”, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, giọng cao vút: “Cô trà trộn vào trạm y tế
thật à?!” Hắn giật lấy tấm thẻ, lật qua lật lại xem xét, ngón tay dùng sức như
muốn bóp nát nó: “Cô làm quân y? Cô biết làm cái gì mà làm quân y?”
Cái cô Thẩm Chiếu Nguyệt này, không những câu dẫn chú út hắn nộp báo cáo kết
hôn, giờ còn lôi kéo được cả vào trạm y tế làm việc! Văn Kình càng nghĩ càng tức,
cô tiểu thư nhà tư bản này dựa vào cái gì chứ? Thời gian này mỗi lần gặp Thẩm
Chiếu Nguyệt là hắn lại thấy rát mặt —— sao người phụ nữ này cứ vả mặt hắn
hoài thế nhỉ?
Hắn càng nghĩ càng giận, khẳng định: “Chắc chắn là chú út tôi nhét cô vào!”
“Nếu Trung đội trưởng Văn nghi ngờ y thuật của tôi,” Thẩm Chiếu Nguyệt thong
thả lấy lại thẻ công tác, đầu ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay hắn: “chi bằng
tự mình trải nghiệm thử xem?”
Cảm giác lạnh lẽo khiến Văn Kình rụt tay lại như bị điện giật, sắc mặt khó coi như
nuốt phải ruồi.
Thẩm Chiếu Nguyệt mỉm cười, mắt hạnh lóe lên tia ranh mãnh: “Trung đội trưởng
Văn yên tâm, tôi sẽ không vì cậu là cháu trai của Yến Tây mà giảm giá đâu” Cô
cố tình gọi tên “Yến Tây” thật thân mật, ánh mắt quét qua người hắn, cuối cùng
dừng lại ở đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận: “Đương nhiên, ngoài mắt ra cậu còn thấy
chỗ nào không khỏe không? Tôi có thể chữa luôn một thể” Nói rồi cô còn đắc ý
lắc lắc tấm thẻ trên tay.
“Cô!” Văn Kình tức đến mức mặt chuyển từ xanh sang đỏ, nắm tay kêu răng
rắc, đốt ngón tay trắng bệch. Nhưng hắn không thể động thủ thật, nếu không chú
út lột da hắn mất! Hắn nghẹn họng hồi lâu, ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng
chỉ rặn ra được một câu qua kẽ răng: “Cô đợi đấy cho tôi!”
Quay người bỏ đi, hắn dậm chân thình thịch xuống đất. Răng hàm nghiến chặt,
ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ bực bội.
“Cậu còn chưa gọi ‘thím nhỏ’ đâu đấy ~” Thẩm Chiếu Nguyệt gọi với theo lanh
lảnh, âm cuối kéo dài trêu ngươi.
Bước chân Văn Kình khựng lại, cả người cứng đờ thấy rõ. Hắn nắm chặt tay
đến mức đốt ngón tay trắng bệch, đứng chôn chân tại chỗ chừng ba giây, cuối
cùng vẫn không quay đầu lại mà rảo bước đi thẳng, hệt như bị thú dữ đuổi theo
sau lưng.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn bóng dáng chạy trốn của hắn mà bật cười thành tiếng.
Nắng xuyên qua kẽ lá, rọi những đốm sáng lốm đốm lên nụ cười rạng rỡ của cô.
Cô ngân nga hát, lắc lắc tấm thẻ trên tay, vui vẻ bước vào trạm y tế.
“Không biết con chó quân khuyển hay xù lông kia bị bệnh gì nhỉ” Thẩm Chiếu
Nguyệt lầm bầm: “Tức thế mà vẫn không quên chạy đến trạm y tế” Chẳng lẽ bị
hôn sự của cô và chú út làm cho tức sinh bệnh thật? Nghĩ đến đây, Thẩm Chiếu
Nguyệt không nhịn được cười khẽ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.