Văn Kình tức muốn nổ phổi. Để Thẩm Chiếu Nguyệt khám cho hắn á? Sợ là bị
chữa chết lúc nào không hay!
Hắn hùng hổ xông vào cổng trạm y tế, nhưng vừa nhìn thấy Liễu Tư Ngữ trước
trạm y tá thì khựng lại. Khuôn mặt đang hằm hằm tức giận như bị bấm nút tạm
dừng, nháy mắt dịu xuống, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
“Tư Ngữ” Văn Kình bước nhanh tới. Hắn luống cuống móc từ túi ra hai quả trứng
gà luộc còn ấm nóng, cẩn thận đưa qua: “Mang cho em này”
Liễu Tư Ngữ sững người, má ửng hồng như hai đám mây: “Thế. thế này ngại
quá” Cô ta xoắn góc áo, thẹn thùng không dám đưa tay nhận. Nắng chiếu qua
cửa sổ lên mái tóc tết đen nhánh của cô ta, khiến cả người như tỏa ra vầng sáng
nhu hòa.
Văn Kình lúng túng gãi đầu, làn da bánh mật ửng đỏ khả nghi, tai đỏ bừng lên:
“Em. Em gầy quá” Hắn lắp bắp, giọng càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối lí nhí
trong miệng. Hắn đứng ngây ra đó, vụng về xoa xoa tay, muốn nhìn mà không
dám nhìn thẳng Liễu Tư Ngữ, đâu còn vẻ hung dữ lúc đối đầu với Thẩm Chiếu
Nguyệt.
Liễu Tư Ngữ cúi đầu, hàng mi dài rủ bóng râm trên mặt, khẽ rung động như hai
chiếc quạt nhỏ. Cô ta xoắn xuýt góc áo, dáng vẻ e lệ.
“Em. Em cầm đi” Thấy cô ta mãi không nhận, Văn Kình sốt ruột đưa thêm lần
nữa, ngón tay thô ráp cầm trứng gà hơi run run. Yết hầu hắn chuyển động, giọng
nói căng thẳng lạc cả đi.
“Cảm ơn Trung đội trưởng Văn ~” Liễu Tư Ngữ lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng
ngọt như mật, khóe mắt đuôi mày đều mang nét ngượng ngùng vừa phải. Cô ta
đưa tay nhận trứng gà, đầu ngón tay trắng nõn “vô tình” lướt qua lòng bàn tay
chai sạn của Văn Kình, khiến hắn cứng đờ người, hô hấp đình trệ một nhịp.
Văn Kình rụt tay về như bị điện giật, tai đỏ như sắp nhỏ máu. Hắn lúng túng quay
mặt đi, không nhìn thấy tia tính toán lóe lên trong mắt Liễu Tư Ngữ.
Ái chà!
Thẩm Chiếu Nguyệt vừa vào trạm y tế đã thấy cảnh này, lập tức nổi hứng thú.
Thảo nào Văn Kình chết sống không chịu nhận hôn ước từ bé, hóa ra là có
người trong lòng rồi. Cô rót cho mình cốc nước linh tuyền, vừa uống vừa xem
kịch.
“Tư Ngữ, em thi cử thế nào?” Văn Kình nín nhịn hồi lâu mới rặn ra được một câu
hoàn chỉnh, giọng nhẹ nhàng đến lạ.
Liễu Tư Ngữ mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện rõ: “Nhờ tài liệu ôn tập lần trước
Trung đội trưởng Văn kiếm cho em, em mới thi tốt thế đấy ạ ~” Giọng cô ta vừa
ngọt vừa mềm như pha mật, câu dẫn khiến khóe miệng Văn Kình sắp toác đến
tận mang tai.
“Khụ” Thẩm Chiếu Nguyệt không nhịn được, sặc nước linh tuyền ho sù sụ. Hóa
ra hai người này quen nhau từ trước! Cô nheo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai
người, thầm nghĩ mắt nhìn người của tên Văn Kình này đúng là chẳng ra sao!
Liễu Tư Ngữ do dự một chút, vờ như lơ đãng hỏi: “Trung đội trưởng Văn, anh
quen Thẩm Chiếu Nguyệt à? Vừa nãy em thấy hai người nói chuyện ngoài cửa”
“Tư Ngữ em đừng hiểu lầm!” Biểu cảm Văn Kình cứng đờ, vội vàng giải thích:
“Anh với cô ta không thân! Cô ta chỉ là cháu ngoại bạn của ông nội anh thôi” Hắn
nói liến thoắng, sợ bị hiểu lầm, chết sống không chịu thừa nhận sự thật Thẩm
Chiếu Nguyệt sắp thành thím nhỏ của mình.
lien-hoa-va-cho-quan-khuyenhtml]
Liễu Tư Ngữ gật gù ra vẻ đã hiểu, không hỏi thêm nữa. Cô ta lặng lẽ lấy từ túi áo
blouse một hộp thuốc nhỏ, đưa cho Văn Kình: “Nghe nói các anh huấn luyện
vất vả lắm, hay bị thương” Giọng cô ta mềm mỏng, mang theo sự quan tâm
đúng mực: “Đây là thuốc trị trật khớp em tự phối đấy”
“Cảm. cảm ơn” Hắn lắp bắp cảm ơn, hệt như con cá cắn câu. Văn Kình thụ
sủng nhược kinh nhận lấy hộp thuốc, đầu ngón tay run run. Hắn trân trọng cất hộp
thuốc vào túi áo ngực, còn vỗ vỗ nhẹ, như thể đó là bảo vật hiếm có.
Thẩm Chiếu Nguyệt cầm cốc nước linh tuyền, dựa vào quầy thuốc bĩu môi. Tên
Văn Kình này còn dễ bị “thả thính” hơn cả chú út hắn! Liễu Tư Ngữ chỉ cần đưa
hộp thuốc là dỗ hắn không biết đường nào mà lần. Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn bộ
dạng mất hồn mất vía của Văn Kình mà lắc đầu —— bị người ta chơi đùa mà
không biết!
Đằng xa, Văn Kình hơi khom người, vẫn đang cẩn thận nói gì đó với Liễu Tư Ngữ.
Liễu Tư Ngữ cụp mắt đứng bên cạnh, khóe môi giữ nụ cười ngượng ngùng đúng
mực. Thẩm Chiếu Nguyệt lạnh lùng quan sát, ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc thủy
tinh.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, Văn Kình mới luyến tiếc rời đi. Hắn đi ba bước
quay đầu một lần, hệt như con chó lớn không nỡ xa chủ. Vừa quay đầu lại, hắn
thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang dựa vào quầy thuốc, tay lắc lắc cái cốc rỗng, nhìn
hắn với vẻ mặt “nhìn thằng ngốc”. Ánh mắt đó như đang nhìn sinh vật đơn bào
hiếm có, khóe miệng còn treo nụ cười nửa miệng.
Sắc mặt Văn Kình chuyển từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh sang đen. Hắn hung tợn
lườm Thẩm Chiếu Nguyệt, môi mấp máy định nói gì đó. Nhưng nghĩ đến Liễu Tư
Ngữ đang nhìn phía sau, cuối cùng hắn chỉ hừ mạnh một tiếng, sải bước đi ra
ngoài, giậm chân thình thịch.
Văn Kình vừa đi, Liễu Tư Ngữ liền chạm trán ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Chiếu
Nguyệt. Thẩm Chiếu Nguyệt giơ cốc rỗng về phía cô ta, cười rạng rỡ. Nụ cười
ngượng ngùng trên mặt Liễu Tư Ngữ cứng lại trong thoáng chốc, rồi ngay lập tức
trở về vẻ vô hại như ban đầu.
“Chú út, trạm y tế chúng em có hai người mới đến”
Tối hôm đó trong bữa cơm, Thẩm Chiếu Nguyệt nhắc đến chuyện ở trạm y tế.
Đũa trên tay Văn Yến Tây khựng lại, mày nhíu ngay: “Em bị bắt nạt à?” Hôm qua
Thẩm Chiếu Nguyệt không chủ động nhắc đến chuyện trạm y tế, nay đột nhiên
nói, hắn khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
“Cũng bình thường ạ” Thẩm Chiếu Nguyệt lắc đầu, không để bụng chuyện Lâm
Hiểu Mai khiêu khích: “Trong số người mới có một cô tên Liễu Tư Ngữ, chú út có
biết không?”
Văn Yến Tây ngước mắt nhìn cô, con ngươi thâm sâu thoáng qua vẻ nghi hoặc,
không hiểu sao cô đột nhiên hỏi chuyện này.
Thẩm Chiếu Nguyệt chớp mắt: Không phủ nhận nghĩa là có quen!
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Chú út, Văn Kình và Liễu Tư Ngữ đó có quan hệ gì thế?” Cô truy vấn.
Văn Yến Tây trầm mắt: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Trưa nay em gặp Văn Kình ở trạm y tế, thấy cậu ta đưa trứng gà cho người ta,
thái độ ân cần lắm” Thẩm Chiếu Nguyệt chống cằm, mắt lấp lánh vẻ hóng
chuyện. Nếu chú út cũng biết Liễu Tư Ngữ thì chắc chắn biết gì đó. Cô không kìm
được tò mò: “Chú út, hai người họ quen nhau thế nào vậy?”
Văn Yến Tây nhàn nhạt đáp: “Nửa năm trước Văn Kình làm nhiệm vụ, cứu một
thanh niên trí thức bị rơi xuống nước, chính là Liễu Tư Ngữ” Hắn ngừng một
chút: “Sau đó cô ta vì muốn cảm ơn nên tự học kiến thức điều dưỡng, nghe nói
gần đây muốn xin vào trạm y tế quân đội làm việc”