Niên Quân Mân đứng thẳng tắp, ánh mắt có thần chú ý nhìn lối ra. Vừa thấy Ngọc
Khê, đôi mắt anh đặc biệt sáng rực, bước nhanh tiến lên. Trong lúc Ngọc Khê còn
đang ngây người, anh đã thuận lợi xách đi hành lý.
Ngọc Khê tay không, phản ứng chậm nửa nhịp: “Sao anh lại ở đây?”
Niên Quân Mân khẽ tiến lên một bước nhỏ không đáng kể, kéo gần lại khoảng
cách với Ngọc Khê, sau đó lại dịch chuyển một bước, đứng chung một chỗ với
Ngọc Khê, đối diện trực tiếp với Tiết Nhã và Tôn Tiêu.
Niên Quân Mân rất hài lòng với vị trí này, lúc này mới nghiêng đầu trả lời Ngọc
Khê: “Dì Trịnh nói cho anh biết. Anh vừa hay có thời gian, dì Trịnh nhờ anh đưa
em nhập học”
Ngọc Khê cũng không hoài nghi, chỉ là cảm thấy quá phiền Niên Quân Mân: “Em
tự mình đi là được rồi, em đã làm phiền anh rất nhiều chuyện rồi”
Niên Quân Mân không tiếp lời Ngọc Khê, ngược lại nói: “Bạn của em, không giới
thiệu một chút sao?”
Ngọc Khê luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn giới thiệu cho Niên Quân Mân:
“Tiết Nhã, anh đã gặp, bạn của em. Vị này là biểu ca của Tiết Nhã, học trưởng
của em, Lý Tiếu”
Niên Quân Mân vươn tay: “Niên Quân Mân”
Lý Tiếu mắt lóe lên một cái: “Chào anh, tôi có nghe nói qua về anh, vị hôn phu của
đồng học Ngọc Khê”
Niên Quân Mân cố gắng hết sức giữ vững biểu cảm, mặt Ngọc Khê đã đỏ bừng,
bịt tai trộm chuông cúi gằm đầu, giả vờ không nghe thấy, nhưng trong lòng muốn
chết đi được.
Ngọc Khê không dám nhìn Niên Quân Mân nữa, cô có thể nghĩ đến, Niên Quân
Mân nhất định đang chế giễu cô. Lúc ở nhà, cô đã không ít lần làm trò, hiện tại có
loại cảm giác tự vả vào mặt mình, nóng bỏng đau rát.
Niên Quân Mân nói gì sau đó, Ngọc Khê một chữ cũng không nghe lọt tai, mơ mơ
màng màng, mãi đến khi Tiết Nhã và Lý Tiếu đi rồi, Ngọc Khê mới phản ứng kịp.
Cô không muốn cùng Niên Quân Mân đơn độc ở chung chút nào!
Đáng tiếc đã muộn, trơ mắt nhìn Tiết Nhã lên xe buýt.
Niên Quân Mân cong khóe miệng, có hứng thú nhìn dáng vẻ đà điểu của Ngọc
Khê. Tâm tình anh tốt đến bay lên. Anh còn đang nghĩ làm sao để tiến triển, không
nghĩ đến một chiêu thần sầu này lại mở ra dòng suy nghĩ mới cho anh.
Chuyến xin nghỉ này quá đáng giá.
Niên Quân Mân cảm thấy, nếu anh không chủ động nói chuyện, Ngọc Khê có thể
vẫn cứ nín nhịn. Nhìn mặt trời đã lên cao, nắng ở thủ đô cũng khá gay gắt: “Thời
gian không còn sớm, đợi lát nữa người nhập học nhiều hơn, sẽ phải xếp hàng rất
lâu. Đi thôi!”
Ngọc Khê động động tai, tử tế phân biệt ngữ khí của Niên Quân Mân. Giống như
trước kia, cô thở phào nhẹ nhõm, “Ừm” một tiếng, đi trước về phía trạm xe buýt.
Nụ cười nơi khóe miệng Niên Quân Mân càng lúc càng lớn. Nha đầu này còn có
lúc ngượng ngùng, đây là một hiện tượng tốt. Anh bước nhanh đuổi kịp Ngọc Khê,
nhưng sau đó nhíu mày: “Em biết đi thế nào sao?”
Da đầu Ngọc Khê đều nổ tung, may mà phản ứng nhanh: “Trên xe lửa, biểu ca
Tiết Nhã nói cho em biết rồi”
Lông mày Niên Quân Mân nhíu chặt lại. Tên Tôn Tiêu từ cấp độ phòng bị cấp hai,
đã lên tới cấp độ phòng bị cấp một. Anh ta lúc nào cũng không thể lơ là được.
Xe buýt rất nhiều người, đều là học sinh và gia trưởng. Ngọc Khê không đợi
chuyến tiếp theo, vì chuyến tiếp theo nhất định người sẽ còn nhiều hơn, đành
phải cứng rắn lên xe buýt.
Người chen người, xe buýt mở cửa sổ cũng không có tác dụng. Nhiệt độ bên
trong xe rất cao. Người không đổ mồ hôi như Ngọc Khê, mặt cũng đỏ lên. Người
phía sau còn chen lấn Ngọc Khê, Ngọc Khê mím môi, ngay cả một cái tay vịn
cũng không gặp được, hết sức không thoải mái. Cô hai tay ôm ngực, cố gắng hết
sức giữ khoảng cách với phía trước.
Xe khởi động rồi, Ngọc Khê đứng vững. Cô kinh ngạc vì phía sau không còn chen
lấn cô nữa. Quay đầu vừa thấy, cô đối diện với ánh mắt của Niên Quân Mân.
Niên Quân Mân dáng người cao lớn, một tay vịn vào tay vịn phía trên đầu, một tay
xách hành lý, chắn ngang những người phía sau.
Tim Ngọc Khê lại đập nhanh một cái, mặt cô cũng không biết là do nóng mà đỏ
hơn, hay là vì chuyện khác. Lông mày thanh tú nhíu thành một cục, cô phát hiện,
mình có chút không thể tự nhiên đối mặt với Niên Quân Mân nữa rồi.
Ánh mắt Niên Quân Mân lóe lên một cái: “Em có thể qua đây một chút, vẫn còn
một ít chỗ trống”
Ngọc Khê phản xạ có điều kiện lắc đầu. Em vẫn còn nhớ chuyện vị hôn phu, em
làm sao có thể không biết ngượng mà đi lên phía trước. Đáng tiếc, ngay cả ông
trời cũng không giúp Ngọc Khê. Đèn đỏ dừng lại, quán tính cho phép, Ngọc Khê
nhào thẳng vào lòng Niên Quân Mân. Chờ đến khi em muốn lùi ra, một chút chỗ
trống phía sau đã bị chiếm mất rồi.
Niên Quân Mân cũng không phải là người ít đổ mồ hôi. Là đàn ông trưởng thành,
quá trình trao đổi chất nhanh, lại ở trong không gian chật hẹp, mồ hôi làm ướt
đẫm quần áo. Chóp mũi Ngọc Khê cảm giác được điều đó, mặt em đỏ bừng, vành
tai đỏ đến mức dường như sắp nhỏ máu.
Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc gần với Niên Quân Mân. Hormone nam tính vây
quanh em, Ngọc Khê cảm thấy hô hấp mất tự nhiên, hai tay chỉ có thể ôm chặt
trước ngực, không dám chuyển động một chút nào.
Mặt Niên Quân Mân cũng đỏ bừng. Tay xách hành lý, gân xanh trên mu bàn tay
anh nổi lên. Đây có tính là đã ôm được Ngọc Khê rồi không? Tim anh kịch liệt đập
dồn dập, tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập. Khả năng tự chủ vốn có của anh
lập tức tan rã, vừa được hưởng thụ vừa bị dày vò, đau đớn nhưng lại hạnh phúc.
Xe đến trạm, Ngọc Khê dường như chạy trốn mà xuống xe, tay vẫn liên tục quạt
gió, cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Nhiệt độ trên mặt đã hạ xuống,
nhưng đầu quả tim em lại mắc bệnh rồi, cứ nhìn thấy Niên Quân Mân là nó lại đập
một cách không quy luật.
Niên Quân Mân xuống xe, vẫn luôn chú ý đến Ngọc Khê. Gió nhẹ thổi qua, giống
như thổi động đầu quả tim anh, khiến nó vui vẻ nhảy múa.
Ngọc Khê bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn thấy trường học ngay trước mắt, Ngọc Khê
cảm thấy em phải nói rõ chuyện vị hôn phu. Chờ Niên Quân Mân đi đến gần, em
mở lời: “Cái đó, chuyện vị hôn phu, em muốn giải thích một chút”
Niên Quân Mân cúi ánh mắt xuống, “Được, em nói đi”
Tay Ngọc Khê nắm chặt hai bên bím tóc đuôi sam, nói: “Chuyện này phải nói từ
lúc anh để lại tiền…”
Ngọc Khê có khả năng ngôn ngữ tốt, chỉ vài lời đã công đạo rõ ràng mọi chuyện
đã trải qua, cuối cùng em nói: “Cái đó, mẹ em nói, con gái quá xinh đẹp không
phải là chuyện tốt, cho nên, em không phản bác lời Lý Miêu Miêu, cũng không giải
thích, sự tình chính là như vậy”
Mắt Niên Quân Mân đặc biệt sáng lên, anh ho khan một tiếng, “Cho nên anh là vị
hôn phu giả của em?”
Ngọc Khê cúi thấp đầu, em cảm thấy mình nợ Niên Quân Mân nhiều hơn nữa.
Nhưng em quá yếu ớt, em mím môi: “Nếu anh để ý, em đi giải thích”
Niên Quân Mân thầm trợn trắng mắt trong lòng. Cô ấy đã chủ động sập bẫy rồi,
nếu anh để người chạy mất, anh thật là đủ thiếu tâm nhãn. Anh cố gắng cười:
“Anh không thèm để ý. Anh có thể giúp được em là rất vui rồi. Như vậy cũng có
thể khiến Dì Trịnh an tâm, phải không? Dì Trịnh đã nuôi anh mấy năm, chút việc
nhỏ này không phải là chuyện gì lớn”
Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm trong lòng, em hạ quyết định phải nỗ lực trưởng
thành. Em không thể tiêu hao hết tình cảm Niên Quân Mân dành cho mẹ kế của
mình. Con người vẫn nên độc lập thì hơn, bản thân mạnh mẽ mới là đạo lý cứng
rắn.
Ngọc Khê cảm kích nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh. Chuyện này tính là anh giúp em.
Sau này có gì cần giúp việc, anh cứ việc đề cập”
Niên Quân Mân chờ chính là câu nói này, “Tốt”
Bây giờ đã nói rõ ràng, Ngọc Khê thẳng lưng hơn nhiều, dẫn Niên Quân Mân đi
đến trường học. Nhưng còn chưa vào cửa lớn của trường thì!
Ngọc Khê đã bị người ta chặn lại rồi!
——————–