Niên Quân Mân chắn trước Ngọc Khê, ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông. Người
đàn ông mặc tây phục, rộng thùng thình không chỉnh tề, kẹp theo công văn bao,
ánh mắt nho nhỏ cứ dán chặt lên người Ngọc Khê, trong mắt lóe lên ánh sáng và
sự kích động.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt khỏi người Ngọc Khê, nhìn Niên Quân Mân đang
mặc quân phục, sắc mặt biến đổi, nghiêm nghị hơn không ít, ít nhất là không còn
dùng ánh mắt nhìn hàng hóa để nhìn Ngọc Khê nữa.
Ngọc Khê căng mặt, người đàn ông trước mắt là người săn tìm ngôi sao, quanh
thân vang lên tiếng cảnh báo.
Niên Quân Mân không mọc mắt sau lưng, khá vậy cũng cảm nhận được sự cảnh
giác của Ngọc Khê, ánh mắt nhìn người đàn ông trở nên sắc bén.
Ngô Đại Phong run lên một cái, nhịn không được xoa xoa mồ hôi không tồn tại
trên trán, “Cái kia, hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi là người săn tìm ngôi
sao của Duyệt Huy, Duyệt Huy cô đã nghe nói chưa? Công ty số một số hai trong
nước, các ngôi sao dưới trướng đều là những người nhà nhà đều biết”
Dây thần kinh căng thẳng của Ngọc Khê, khi nghe thấy tên công ty, tách một tiếng
đứt đoạn, em nắm chặt quần áo Niên Quân Mân, chỉ có một ý niệm, rời đi càng
nhanh càng tốt.
Niên Quân Mân không đề phòng Ngọc Khê, sức lực của Ngọc Khê không nhỏ,
Niên Quân Mân hơi loạng choạng, nghiêng đầu nhìn Ngọc Khê đang sa sầm mặt,
có chút mơ hồ, đè nén nghi hoặc, đi sát theo Ngọc Khê.
Ngô Đại Phong choáng váng, phản ứng này bất đúng rồi, nghe tên công ty, không
phải nên mừng như điên sao?
Nhưng sao lại phản tác dụng thế này, giống như Duyệt Huy là hồng thủy mãnh thú
vậy, thấy rõ hạt giống tốt bỏ đi, không cam lòng, vội vàng đuổi theo, “Ây, chờ chút,
tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi có danh thiếp”
Bước chân của Ngọc Khê ngược lại càng nhanh hơn, em không nghĩ, trùng sinh
rồi, ngược lại còn gặp người của Duyệt Huy sớm hơn đời trước, lòng em rất rối
bời, bởi vì em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Niên Quân Mân phát hiện, người càng theo sau, sắc mặt Ngọc Khê càng khó coi,
anh đột ngột quay đầu, quát lớn, “Đứng lại”
Ngô Đại Phong vội vàng thắng gấp, suýt chút nữa thì ngã, trông rất buồn cười,
hắn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của người đàn ông kia thật đáng sợ, rụt cổ
lại, giơ danh thiếp, “Tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi”
Niên Quân Mân không nhận, nhìn Ngọc Khê cũng đã đứng lại.
Niên Quân Mân không biết, một tiếng khiển trách của anh, đã đánh thức Ngọc
Khê, lòng Ngọc Khê bình tĩnh lại, hận không thể tự tát mình mấy cái, em vừa nghe
tên đã rối loạn tâm trí, quá không có tiền đồ rồi.
Em trùng sinh rồi, hết thảy đều chưa từng xảy ra, em không có gì phải sợ, không
ai nhận ra em, em nắm giữ quyền chủ động, cũng không phải là cô gái trẻ từng
bước một đi vào nguyên bộ cạm bẫy nữa.
Quay đầu lại, em chú mục nhìn người săn tìm ngôi sao đang không ngừng xoa mồ
hôi, đời trước em chưa từng gặp người đàn ông này, vậy thì càng không có gì
phải sợ, em nhận lấy danh thiếp cũng không thèm nhìn, ngữ khí lộ ra sự lạnh nhạt
xa cách, “Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi, tôi không muốn làm minh tinh”
Ngô Đại Phong ngây người, đây là Thủ Ảnh mà, những người đến nhập học
không phải đều vì muốn làm minh tinh sao?
Đây là vẫn còn coi hắn là kẻ lừa đảo! Nhất định là như vậy, hắn nóng nảy.
Niên Quân Mân giành nói trước khi Ngô Đại Phong mở miệng: “Hôn thê của anh
không phải khoa biểu diễn, anh tìm nhầm người rồi”
Ba chữ “hôn thê”, Niên Quân Mân cắn đặc biệt mạnh mẽ.
Ngô Đại Phong chưa từ bỏ ý định quan sát dung mạo hai người, một chút nơi
giống nhau cũng không có, không phải huynh muội, thật sự là vợ chồng chưa
cưới rồi.
Nhận thức này khiến Ngọc Khê trong lòng hắn bị suy giảm lớn, bây giờ đính hôn
nhất định sẽ kết hôn, hơn nữa còn là quân hôn, hắn nuốt nuốt nước miếng, đó là
được pháp luật bảo vệ.
Nhưng nữ minh tinh có thể đắp nặn, vẫn là chưa kết hôn thì tốt hơn, trong lòng
đáng tiếc vô cùng, nhưng đầu óc cũng tinh ranh, hắn áy náy nói: “Ngượng ngùng,
quấy nhiễu rồi”
Ngô Đại Phong dứt khoát rời đi, mặt Niên Quân Mân đen muốn chết, anh coi
như đã hiểu, minh tinh chưa kết hôn thì tốt, đây là cái quy tắc chó má gì, may mà
Tiểu Khê không muốn làm minh tinh nữa.
Ngọc Khê xác nhận Ngô Đại Phong đã rời xa tầm mắt, em cười, nụ cười phát ra
từ nội tâm, nhịn không được liếc nhìn Niên Quân Mân, vị hôn phu thật sự hữu
dụng quá đi, em dùng ngữ khí nhẹ nhàng, vui vẻ nói: “Đi thôi, làm xong thủ tục
nhập học, em mời anh ăn cơm”
Niên Quân Mân cong mắt, “Được”
Ngọc Khê bước chân nhẹ nhàng. Em phát hiện, có một số việc em đã suy nghĩ
quá phức tạp, tự động đưa vào những giả định của mình. Sự xuất hiện của Ngô
Đại Phong đã dạy cho em một bài học, khiến trái tim em cũng mạnh mẽ hơn
không ít.
Bởi vì ở cửa lớn chậm trễ một ít thời gian, lại có không ít học sinh tới, cửa lớn
đều là người.
Bởi vì kiếp này em không học khoa Biểu diễn nữa, nhất thời có chút tìm không
thấy chỗ báo danh.
Niên Quân Mân chiếm cứ ưu thế về chiều cao, rất nhanh tìm thấy bảng hiệu
chuyên ngành Văn hóa Điện ảnh và Truyền hình Sân khấu, “Đi bên này”
Ngọc Khê cúi đầu, chăm chú nhìn hai người nắm cùng một chỗ tay, Niên Quân
Mân kéo tay em sao?
Độ cong khóe miệng Niên Quân Mân sắp kéo đến tận mang tai, Ngọc Khê không
hất ra, trong lòng vui vẻ như ăn kẹo, ngọt!
Người báo danh không ít, Niên Quân Mân kéo Ngọc Khê xếp hàng. Nắm tay trước
công chúng, hai người nhan sắc lại cao, các tiểu cô nương hàm súc một chút, len
lén nhìn, cảm thấy thật lãng mạn.
Các nam sinh lớn mật hơn rất nhiều, đau lòng rồi, còn chưa kịp xuống tay, đã có
chủ rồi.
Ngọc Khê hậu tri hậu giác, em và Niên Quân Mân nắm tay đã vượt qua năm phút,
làn da trắng nõn đỏ bừng, cảm thấy đỉnh đầu đang bốc khói. Lại nghe thấy tiếng
bàn tán xung quanh, em có lớn mật đến mấy, cũng là tiểu cô nương, da mặt
mỏng, muốn thu hồi tay lại.
Đáng tiếc, Niên Quân Mân nắm chặt không buông, cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Em
không nói, vị hôn phu giả có thể tránh phiền phức sao? Hiệu quả như thế này thật
tốt chứ?”
Ngọc Khê co rút khóe miệng, tốt thì tốt, nhưng em nổi danh rồi.
Niên đại này vẫn còn bảo thủ, công khai thể hiện tình cảm trước công chúng, em
coi như là người đầu tiên rồi. Hít sâu một hơi, an ủi chính mình, đã nổi danh rồi,
nghĩ theo hướng tốt, không cần em tuyên truyền nữa, mọi người đều biết em đã
có chủ. Em cúi đầu, tùy ý Niên Quân Mân kéo tay.
Rất nhanh tới lượt Ngọc Khê, Niên Quân Mân mới buông tay. Giấy báo nhập học
ở trong túi, Niên Quân Mân cũng không cần Ngọc Khê làm gì, lưu loát giúp em
làm xong thủ tục nhập học.
Ngọc Khê toàn bộ hành trình luôn cảm thấy ở đâu đó bất đúng, Niên Quân Mân
cũng quá chu đáo rồi, đây đâu phải là vị hôn phu giả, vị hôn phu thật cũng không
thể chu đáo bằng Niên Quân Mân.
Vừa nghĩ như vậy, tim Ngọc Khê lại đập nhanh thêm một vỗ, nhìn lén Niên Quân
Mân một cái, anh ấy vẫn là mặt poker, em thầm niệm mấy lần suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì có Niên Quân Mân ở đây, cũng không cần học trưởng giúp đỡ dẫn đường
nữa, Niên Quân Mân đối với điều này rất hài lòng.
Mặc dù Ngọc Khê đã chuyển khoa, nhưng lại cùng một tòa ký túc xá với khoa
Biểu diễn. Ngọc Khê ôm chăn nệm đã nhận được, nhìn tòa ký túc xá quen thuộc,
nơi này chứa đựng những ký ức không tốt nhất của em.
Niên Quân Mân cảm giác được, hỏi: “Mệt chết đi có phải hay không, có phải rất
nặng, đưa anh đi!”
Ngọc Khê lắc đầu, “Không nặng, đi thôi!”
Ký túc xá ở lầu ba, 306. Lúc lên lầu, em gặp Lý Miêu Miêu đang xuống lầu. Lý
Miêu Miêu hận chết Ngọc Khê trong lòng, cô ta đứng một đường, đều là lỗi của
Ngọc Khê. Nghĩ đến những lời nói xấu Ngọc Khê vừa rồi ở trong phòng, Lý Miêu
Miêu đắc ý trong lòng, cô ta sẽ cô lập Ngọc Khê, sau này Lữ Ngọc Khê sẽ phải
chịu đựng.
Ngọc Khê không nhìn Lý Miêu Miêu, ngược lại chú ý tới một cô gái khác, Vương
Điềm Điềm, tên thật ngọt, đáng tiếc là người miệng mật bụng gươm.
Ngọc Khê vượt qua hai người Lý Miêu Miêu, không phát hiện ra, Niên Quân Mân
nhìn nhiều Vương Điềm Điềm một cái, giữa lông mày lóe lên vẻ âm trầm.
Lúc này truyền tới tiếng giày cao gót, người chưa tới, tiếng đã tới, “Điềm Điềm,
chờ mẹ”
Ngọc Khê và Niên Quân Mân đứng gần, hành lang lại hẹp, em rõ ràng cảm giác
được thân thể Niên Quân Mân cứng đờ.
——————–