Ngọc Khê sợ cái gì thì cái đó tới, Hà Giai Lệ giẫm trên đôi giày cao gót năm phân,
chậm rì rì đi vào, cũng không chú ý tới Ngọc Khê, chạy tới trước giường, một
khuôn mặt đầy vẻ quan tâm, “Ôi chao, Âm Âm, em làm chúng tôi sợ muốn chết
rồi, chúng tôi qua đây bàn chuyện, tiện đường ghé thăm em, chẳng ngờ, lại nghe
tin em hôn mê, điều này làm cha em lo muốn chết, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng bệch này, nhìn tôi đau lòng muốn chết”
Lôi Âm vận vài lần khí, nhưng không khôi phục được nguyên khí, liếc mắt một cái,
quay đầu lại nói với cha mình: “Bạn của con đưa con tới, cha nên hảo hảo cảm tạ
cô ấy”
Lôi Âm chỉ vào Ngọc Khê, Lôi Quốc Lương mới phát hiện ra Ngọc Khê.
Lôi Quốc Lương đánh giá một chút, vừa cười vừa móc tiền ra, “Cảm tạ cháu đã
giúp đỡ con gái chú, con gái chú nhân duyên không tốt, các cháu trở thành bạn
bè thúc thúc rất vui, cầm lấy đi đừng khách khí”
Ngọc Khê cúi đầu nhìn chằm chằm số tiền trong tay, không nói không cần, cũng
không nói muốn, ánh mắt của nàng nhịn không được nhìn về phía Hà Giai Lệ.
Hà Giai Lệ nghe được Lôi Âm ngất xỉu, cũng không khỏi mừng thầm, cố ý tới xem
náo nhiệt, nhưng là nhìn thấy Ngọc Khê, tâm tình tốt đẹp không còn nữa, lảo đảo
lui về sau một bước, ánh mắt né tránh, sao lại đụng chạm nữa, cô ta hối hận rồi,
lần trước nhìn thấy thì nên đi điều tra một chút, phòng ngừa gặp mặt nữa mới
đúng.
Hiện tại cái gì cũng muộn rồi, cô ta không dám chắc, đứa nhỏ trước mắt có nhận
ra cô ta hay không, cầu may nghĩ, nhất định là không nhận ra, Lữ Lão Thái Thái
hận thấu cô ta, Lữ Mãn cũng oán cô ta, chắc chắn sẽ không giữ lại ảnh chụp.
Vừa nghĩ như vậy, Hà Giai Lệ trấn định không ít, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy cô
nương vẫn nhìn cô ta, lại lần nữa an ủi chính mình, nhất định là quan hệ huyết
thống, cho nên có hảo cảm, tựa như cô ta, liếc mắt một cái nhìn thấy, tuy rằng
không muốn thừa nhận, nhưng là cũng xác định rồi là do cô ta sinh ra.
Ngọc Khê thấy Hà Giai Lệ khôi phục trấn định, giữ nguyên nụ cười nhìn cô ta, thu
hồi ánh mắt, không thấy thích nhìn nữa.
Hà Giai Lệ, “”
Sự chuẩn bị tâm lý của cô ta làm vô ích rồi, có cảm giác bị xem thường.
Ngọc Khê không thể nào muốn tiền của Lôi Quốc Lương, nàng không muốn cùng
Lôi gia có dính líu, đặt tiền ở bên giường, “Tiền này cháu không thể muốn, chúng
cháu là đồng học, đổi lại là ai cũng sẽ giúp việc”
Nét mặt tươi cười trên mặt Lôi Quốc Lương không thay đổi, “Vừa rồi Âm Âm cũng
nói rồi, các cháu là bạn bè, thế này đi, số tiền này là quà gặp mặt thúc thúc tặng
cháu, đừng khách khí, cầm lấy!”
Ngọc Khê, “”
Vừa mới sự chú ý của nàng đều ở trên người Hà Giai Lệ, thật sự không nghe thấy
lời của Lôi Âm, Lôi Âm nói các nàng là bạn bè?
Ý tưởng này có chút dọa người, ít nhất Ngọc Khê bị dọa sợ, đều ngây người, hai
ngày nay nàng đã nghĩ qua rất nhiều khả năng cùng Lôi Âm.
Nhưng là tất cả đều là không tốt, không phải Lôi Âm hận chết nàng, thì chính là
Lôi Âm giận chó đánh mèo nàng, cái hòa bình nhất cũng là người xa lạ rồi.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, hai người các nàng có thể trở thành bạn bè,
sự phát triển quỷ dị này!
Hà Giai Lệ vẫn len lén quan sát, thấy Ngọc Khê ngây người, mỉm cười đi lên, hòa
ái nói: “Đồng học, cháu tên là gì vậy! Âm Âm tính tình không tốt, là do chúng tôi
chiều hư, cháu chính là người bạn đầu tiên của Âm Âm đó!”
Khi Hà Giai Lệ nghe thấy từ bạn bè, cô ta có sự mâu thuẫn, cô ta không muốn
cùng đứa nhỏ trước mắt có liên quan, điều này sẽ khiến cô ta nhớ tới chuyện cũ.
Trong lòng cô ta trong nháy mắt nghĩ đến là phá hoại quan hệ, nhưng là Lôi Âm
sẽ không nghe lời cô ta, phá hoại là không có khả năng, vài cái chớp mắt, đã nghĩ
tới điều có lợi nhất cho cô ta.
Cô ta có thể không nhận, nhưng là có thể lợi dụng, nhìn xem cách ăn mặc, điều
kiện nhà họ Lữ kém đến mức có thể, nhiều năm như vậy rồi, cũng không có thay
đổi, sự khinh bỉ nồng đậm, lại nâng cao ưu việt cảm, tâm tình tốt không được.
Ngọc Khê hoàn hồn, mặt không biểu cảm nhìn Hà Giai Lệ, trải qua đời trước,
nàng quá hiểu biết Hà Giai Lệ rồi, từ việc tránh nàng như rắn rết, đến bây giờ dễ
thân, đây là trong lòng lại có tính toán rồi.
Gai nhọn trên người Ngọc Khê trong nháy mắt dựng lên, khẩu khí đặc biệt tệ, “Đại
thẩm, cô cũng biết Lôi Âm không có bạn bè à, cô làm mẹ này không tận chức rồi!”
Lôi Âm nghe Ngọc Khê mắng mẹ kế, càng hợp khẩu vị, chen lời, “Cô ta không
phải mẹ tôi, là mẹ kế”
Ngọc Khê nhìn chằm chằm Hà Giai Lệ đang cứng đờ mặt, miệng tiếp tục, “Người
ta đều nói kế mẫu độc ác, tôi thấy đúng là thật. Cô chưa từng nghe câu ‘nuông
chiều con cái như giếc con’ sao? Cô rắp tâm hiểm độc quá!”
Ngọc Khê nói một câu, mặt Hà Giai Lệ lại biến sắc một lần. Ngọc Khê cảm thấy
cực kỳ hả hê, oán khí trong lòng cuối cùng cũng trút ra được một ít.
Ngọc Khê không chú ý thấy, những lời cô nói, Lôi Âm đã nghe lọt tai. Sắc mặt Lôi
Âm thoáng cái trắng bệch, tay chân đều run rẩy.
Hà Giai Lệ ‘cô’ ‘cô’ hồi lâu, suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu, trong lòng hận
muốn chết, nóng lòng muốn bóp chết Ngọc Khê. Cô ta nhìn thấy bóng dáng
Lữ Lão Thái trên người đứa trẻ này, tức đến mức nắm chặt nắm đấm, đúng là
mang dòng máu nhà họ Lữ, thật khiến người ta chán ghét.
May mắn thay, cô ta đã trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh điều chỉnh lại được.
Mặc dù bực mình vì nha đầu chết tiệt này có ánh mắt độc địa, nhưng cũng
không thể hủy hoại mưu tính nhiều năm của cô ta. Cô ta cắn mạnh một cái vào
đầu lưỡi, mắt đỏ hoe, “Con còn nhỏ, không hiểu nỗi khó khăn khi làm kế mẫu. Chỉ
cần trách mắng đều là lỗi của tôi, tôi muốn dạy dỗ nhưng cũng hữu tâm vô lực,
làm kế mẫu thật khó khăn biết bao!”
Ngọc Khê cười lạnh trong lòng, kế mẫu khó khăn hay không, phải xem phẩm hạnh
của bản thân. Lòng người đều là thịt, mọi người cũng không phải là người mù, dù
kế mẫu khó làm thật, nhưng cũng không khoa trương như Hà Giai Lệ nói!
Hà Giai Lệ nước mắt chảy ròng, ôm ngực, một bộ dạng tôi rất khó chịu, tôi rất khó
xử. Ngọc Khê bị làm cho buồn nôn, “Đại thẩm, lưỡi bà chảy máu rồi kìa. Lần sau
muốn khóc đừng cắn lưỡi nữa, đau lắm. Lần sau thật sự không khóc được, thì
véo đùi đi!”
Hà Giai Lệ, “”
Nếu không phải chỗ này không thích hợp, cô ta nhất định sẽ bóp chết nha đầu
này. Cái hận trong lòng này, sao năm đó cô ta không bóp chết nó luôn đi.
Sau đó cô ta nhịn không được nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Khê. Nếu không
phải nhìn thấy sự xa lạ và lạnh lùng trong mắt nha đầu chết tiệt này, cô ta nhất
định sẽ hoài nghi rằng nha đầu chết tiệt này đã nhận ra cô ta, cố ý chọc tức cô
ta!
Nhưng nhận ra hay chưa nhận ra cũng như nhau, nha đầu chết tiệt này khắc
khẩu với cô ta!
Sau cặp kính của Lôi Quốc Lương, ánh mắt lóe lên, anh ta đánh giá lại cô gái
ăn mặc giản dị này. Vốn tưởng chỉ là một bình hoa xinh đẹp, không ngờ lại là một
con mèo Ba Tư có móng vuốt, móng vuốt khá sắc bén.
Lôi Quốc Lương không thể mất mặt vì tranh cãi với một tiểu cô nương. Thấy giáo
y nghe thấy tiếng động đẩy cửa bước vào, anh ta kéo vợ mình một cái.
Hà Giai Lệ rất nhanh lau nước mắt, ngậm miệng lại!
Giáo y nhíu mày, “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Các vị gia trưởng cũng đã thăm rồi,
không có việc gì thì nhanh chóng rời đi”
Lôi Quốc Lương gật đầu, “Chúng tôi đi ngay đây, làm phiền cô rồi”
Giáo y ‘ừm’ một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Lôi Quốc Lương không còn chú ý đến Ngọc Khê nữa, quay đầu nói với Lôi Âm:
“Con gái đừng cố chấp, có chuyện gì thì gọi điện cho ba, ba về trước đây, lần sau
sẽ đến thăm con”
Sắc mặt Lôi Âm đặc biệt khó coi, cũng không lên tiếng. Lôi Quốc Lương đã quen
rồi, kéo Hà Giai Lệ đi.
Ngọc Khê nhìn cánh cửa, hồi tưởng lại vừa rồi Lôi Quốc Lương kéo một cái, Hà
Giai Lệ đã hiểu ý tứ, hai vợ chồng này quá đỗi ăn ý.
Sau đó không chỉ sắc mặt Lôi Âm khó coi, mà sắc mặt Ngọc Khê cũng đặc biệt
khó coi. Trong đầu cô toàn là suy nghĩ: Lôi Quốc Lương không tham gia vào tính
toán đời trước, cô không tin, nhưng anh ta đóng vai trò gì?
Ngọc Khê phát hiện, những gì cô biết cuối cùng vẫn quá phiến diện, điều này
khiến cô rất áp lực. Có phải cô còn điều gì chưa biết nữa không?
Ngọc Khê đang vắt óc hồi tưởng, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, có chút
chói tai.
——————–