Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 655: An Nhiên



Ngọc Hi nhìn theo bóng người đứng đầu nhà họ Vương đang đi tới, khẽ nói:

“Cháu có một người bạn, trông giống người đứng đầu nhà họ Vương đến tám

phần”

Trịnh Mậu Nhiên nhất thời hứng thú, “ồ” một tiếng: “Cháu không nhìn nhầm đấy

chứ?”

“Không đâu ạ, thường xuyên gặp mặt, nhất định cháu không nhìn nhầm”

Cô thực sự chấn động, giống đến tám phần thì chắc chắn là có quan hệ huyết

thống. Lại nghĩ đến việc nhà họ Vương cũng là trốn sang đây, dự là thực sự có

liên quan đến Phương Càn.

Thế giới này quả thật nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Người nhà họ Vương đã đi tới nơi. Vương Hán Thần đeo kính gọng vàng, không

thích đùa giỡn, là một người rất nghiêm túc, chỉ khi nhìn thấy Trịnh Mậu Nhiên

mới lộ ra vài phần ý cười.

Có lẽ do thời gian dài không cười nên nụ cười ấy trông khá cứng nhắc, nhưng ít

nhất cũng biểu lộ được sự thiện chí.

Trịnh Mậu Nhiên khách khí nói: “Không ngờ ông cũng đến”

Vương Hán Thần đáp: “Tôi cũng không ngờ một người bận rộn như ông lại tới.

Hôm nay đúng là khéo thật, vị bên cạnh này là?”

Vương Hán Thần rất hiểu Trịnh Mậu Nhiên, bên cạnh ông ta hiếm khi có phụ nữ,

toàn là một dàn đàn ông, hôm nay lại có một cô gái đứng gần Trịnh Mậu Nhiên

như vậy, nhìn qua là biết quan hệ không tầm thường.

Trịnh Mậu Nhiên giới thiệu: “Cháu ngoại gái của tôi, Lữ Ngọc Hi. Ngọc Hi à, đây là

Vương lão, cháu cứ gọi là Vương lão là được”

Ngọc Hi ngoan ngoãn chào: “Cháu chào Vương lão”

Ánh mắt Vương Hán Thần lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, coi như là đáp lại nụ

cười.

Lần này ở khoảng cách gần, Ngọc Hi nhìn càng rõ hơn, thực sự rất giống, quá

giống luôn. Điểm khác duy nhất là Phương Huân hay cười, còn Vương lão thì

không.

Vương Hán Thần là người nhạy cảm: “Cô bé, sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?”

Ngọc Hi khẽ nhếch môi, lâu rồi cô không nghe ai gọi mình là “cô bé”: “Cháu chỉ

thấy hình như đã gặp ngài ở đâu đó rồi”

Cô sẽ không nói ra chuyện Phương Càn và Phương Huân. Không chỉ liên quan

đến các phòng trong nhà họ Vương, mà Vương lão nhìn qua đã thấy là người tâm

cơ sâu xa, cô chủ động nói ra không chừng người ta lại nghi ngờ mục đích của

mình.

Vương Tử Hiên xen vào một câu: “Chắc là trên tin tức thôi!”

Ngọc Hi mỉm cười không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đứng sau lưng Trịnh Mậu

Nhiên.

Trịnh Mậu Nhiên vốn đến để gặp Vương Hán Thần, đương nhiên hai người trò

chuyện với nhau. Ông không lộ vẻ dò xét nhưng cũng cảnh giác với Vương Hán

Thần hơn nhiều. Vị này có vẻ rất hứng thú với chuyện trùng sinh!

Mục tiêu của bọn họ giống nhau, vậy thì chính là đối thủ. Phải biết người biết ta

mới được, ông cũng phải giấu kỹ Thẻ Trúc Ngọc của mình. Việc ông đưa tài liệu

cho Ngọc Hi chính là vì biết con bé này tinh ranh, có con bé chắn phía trước, ông

cũng yên tâm hơn phần nào.

Về chuyện Thẻ Trúc Ngọc, sau khi Uông Hàm chết, chỉ có mình ông biết mới là

bí mật tuyệt đối.

Một buổi tiệc rượu, Ngọc Hi ăn rất no, cũng quen biết thêm không ít người. Lần

sau có đến thành phố G, không cần Trịnh Mậu Nhiên dẫn dắt cô cũng có thể tự

mình mở rộng quan hệ.

Thu hoạch của Hoàng Lượng là lớn nhất, không chỉ đổi được cả xấp danh thiếp

mà còn có được một suất phỏng vấn cho phim điện ảnh do Giang Ảnh đầu tư. Đó

là một dự án phim lớn với vốn đầu tư lên đến tám mươi triệu tệ.

________________________________________

Ngày hôm sau, Ngọc Hi không nán lại thành phố G mà mua vé máy bay trong

ngày, đi đến sân bay từ sớm.

Vì đến hơi sớm nên cô phải đợi ở phòng chờ khoảng nửa tiếng. Phòng chờ khá

đông người, ghế trống chẳng còn mấy chỗ.

Ngọc Hi tìm được chỗ ngồi xuống, người phụ nữ bên cạnh có vẻ không vui, hừ

nhẹ một tiếng.

Ngọc Hi liếc nhìn, lập tức nhận ra ngay: Triệu An Nhiên. Cô có ấn tượng sâu sắc

nhất với khuôn miệng của Triệu An Nhiên, dáng môi đẹp nhất mà cô từng thấy,

hơn nữa không cần tô son môi cũng tự có màu đỏ hồng kiêu sa.

Triệu An Nhiên đeo kính râm lớn, thấy Lữ Ngọc Hi cứ nhìn chằm chằm mình thì

sắc mặt không tự nhiên, lại có chút thấp thỏm. Vừa rồi cô ta cũng chỉ là nhất thời

không nhịn được.

Vị này cô ta đắc tội không nổi, cắn môi muốn xin lỗi nhưng lại không mở miệng

được, nhìn lại nhan sắc của Lữ Ngọc Hi, trong lòng thấy chua chát, liền bặm môi

im lặng.

Ngọc Hi thu hồi ánh mắt, cô không đến mức vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận, chỉ

nghĩ là tuổi trẻ thành danh nên tính khí có chút lớn, tính tình kiêu căng mà thôi.

Cô đã gặp quá nhiều người trong giới này, những người thành danh rồi mà vẫn

giữ được bản tâm thực sự chẳng có mấy ai.

Vừa định dời mắt đi, cô bỗng nhíu mày: Cô gái này có ý thù địch với mình?

Chuyện này thật kỳ lạ, đây là lần đầu cô gặp cô gái này, chẳng có chút giao lộ

nào, lấy đâu ra sự đố kỵ?

Triệu An Nhiên cảm nhận được sự dò xét của Ngọc Hi, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngọc Hi quay đi, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm.

Lên máy bay, Ngọc Hi nhìn vị trí ghế ngồi mà cạn lời, đúng là có duyên thật.

Triệu An Nhiên nhẫn nhịn, mấy lần định đổi chỗ với trợ lý nhưng lại sợ làm quá lộ

liễu. Cô ta vốn không thích giả vờ, nên dù nhận ra Lữ Ngọc Hi cũng không thèm

chào hỏi.

Ngọc Hi liếc nhìn một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần. Cô dậy từ rất sớm, thực sự là

có chút mệt.

Triệu An Nhiên nghiêng đầu nhìn Lữ Ngọc Hi, trong lòng thấy khó chịu. Người ta

căn bản chẳng thèm để ý đến cô ta, cô ta đã bỏ kính râm ra rồi, dù sao cũng là

người vừa đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, giải thưởng của thành phố

G có giá trị rất cao cơ mà.

Vậy mà Lữ Ngọc Hi mặc kệ cô ta, một lời cũng không muốn nói. Một mặt cô ta

thấp thỏm sợ đắc tội Lữ Ngọc Hi, mặt khác lại thấy nghẹn khuất. Danh hiệu Ảnh

hậu của cô ta trong mắt Lữ Ngọc Hi chẳng là cái đinh gì sao?

Cô ta liều mạng rèn luyện diễn xuất, một lòng muốn đạt được thành tựu này

nhưng Lữ Ngọc Hi lại coi thường. Vậy còn ông chủ thì sao?

Tâm trạng Triệu An Nhiên cực kỳ xuống dốc, chắc chắn anh ấy cũng chẳng quan

tâm rồi. Nếu thực sự vui mừng, tại sao những tin nhắn cô ta gửi đều không thấy

hồi âm?

Nửa tiếng sau Ngọc Hi mới mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh Triệu An Nhiên mắt

đỏ hoe, tay cầm chiếc điện thoại nhỏ nhắn lật xem tin nhắn, càng lật mắt càng đỏ

hơn.

Ngọc Hi: “”

Vị Ảnh hậu mới đăng quang này tính tình đúng là đa đoan.

Triệu An Nhiên đang chìm đắm trong nỗi buồn của riêng mình. Từ khi mua điện

thoại và có được số của người kia, cô ta vẫn luôn gửi tin nhắn, mỗi ngày sáng

trưa tối đều đặn một tin, đã duy trì được hơn nửa năm rồi. Vậy mà tất cả những gì

đối phương trả lời cộng lại chưa đầy hai mươi chữ. Càng nghĩ lòng cô ta càng

thắt lại đau đớn.

Ngọc Hi thực sự không muốn nhìn, nhưng không chịu nổi cảnh cô gái này đau

lòng đến mức nằm gục xuống, điện thoại rơi ngay dưới chân cô. Ô kìa, tân Ảnh

hậu có người trong mộng cơ đấy.

Tuy nhiên, sắc mặt Ngọc Hi không được tốt cho lắm, cô nhặt điện thoại lên: “Trên

máy bay không được bật máy, mau tắt đi”

Chuyện này đe dọa đến an toàn tính mạng của cô. Cô vất vả lắm mới được sống

lại một lần, chưa sống đủ đâu!

Triệu An Nhiên đỏ hoe mắt, trừng lớn: “Cô”

Ngọc Hi không phải đàn ông nên chẳng có lòng thương hoa tiếc ngọc, bản thân

Triệu An Nhiên đã sai trước: “Vì an toàn tính mạng của mọi người, mời cô tắt

máy”

Mặt Triệu An Nhiên hết đỏ rồi lại trắng. Cô ta là người của công chúng, lại vừa

đoạt giải Ảnh hậu, tiền đồ đang rộng mở, nếu Lữ Ngọc Hi nói ra rồi rùm beng

thành tin tức thì đả kích đối với cô ta không hề nhỏ. Cô ta nghiến răng tắt máy,

trong lòng đinh ninh Ngọc Hi cố ý trả thù mình.

Ngọc Hi thấy sự thù địch vô duyên vô cớ của đối phương, mấy lần tỏ thái độ với

mình. Cô đâu phải làm bằng bùn, ai mà chẳng có tính khí. Mặt cô lạnh hẳn xuống.

Vừa rồi cô đã cố ý nói nhỏ để giữ thể diện cho Triệu An Nhiên, vậy mà cô ta

chẳng biết điều, còn đem lòng oán hận cô.

Sớm biết thế cô đã chẳng nể mặt Từ Hối Xung mà chuốc lấy bực vào thân. Cái

loại người gì không biết, ấn tượng của cô về tân Ảnh hậu này đã tụt dốc thảm

hại.

Khi Ngọc Hi lạnh mặt, khí tràng lập tức thay đổi. Cô không chỉ là biên kịch mà còn

là một bà chủ, không có khí thế thì không áp chế được người khác.

Triệu An Nhiên ngẩn người, tim đập nhanh một nhịp, cuối cùng cũng thấy sợ, vội

vàng thu hồi ánh mắt, sau đó lại bực bội chính mình vì quá nhát gan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.