Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 17: AI



Trong phòng khách, ba và cô em chồng mỗi người chiếm cứ một góc phòng

khách, hai người giận dữ nhìn chằm chằm đối phương, giống như gà chọi đấu

nhau, kế mẫu và cô chị chồng đứng cùng một chỗ, một khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.

Ngọc Khê đi vào phá vỡ bầu không khí căng thẳng, thấy ánh mắt cô em chồng rơi

trên người mình, ánh mắt này quá sắc bén, trộm nuốt một chút nước miếng, “Đây

là làm sao vậy?”

Cô em chồng hừ một tiếng, rõ ràng trút cơn giận chịu đựng từ ba lên trên người

nàng, Ngọc Khê, “”

Trịnh Cầm nguyên lai không nghĩ xen vào, nhưng là người che chở con cái, kéo

con gái qua, mặt cũng sa sầm xuống, “Có lửa gì thì xả lên đại ca ngươi, trừng

Ngọc Khê làm gì”

Lữ Lệ Quyên sắc mặt biến đổi một chút, chẳng ngờ đại tẩu lại mở miệng cãi lại cô

ta, đôi vợ chồng cùng một chỗ ức hiếp người, cơn giận trong lòng này càng lớn

hơn.

Lữ Lệ Phân hiểu rõ em gái mình hơn, vội vàng tiến lên khuyên bảo, “Cái tính nết

này của em thật sự nên sửa đi, cha mẹ đều nói rồi, sẽ không đi nhà em, em trở về

phát cái gì tính khí, cũng không phải là lỗi của anh trai em”

Ngọc Khê nghe lời này, khóe miệng co giật một chút, cô còn tưởng là làm sao,

vừa rồi quýnh lên quên mất, đời trước chỉ có cô em chồng tự mình trở về, hình

như cũng cãi nhau, bất quá đời trước càng phức tạp hơn, sau đó giận dữ đi,

nguyên lai là chuyện này.

Lữ Lệ Quyên lửa giận không giảm xuống, “Cha mẹ chính là tư tưởng cũ kỹ, đi nhà

con gái thì làm sao? Tại sao cứ phải đi theo anh trai”

Ngọc Khê thấy mặt ba lại đen rồi, đành bất đắc dĩ với cô em chồng, cô em chồng

sao lại không nghĩ qua, ông nội bà nội đi rồi, sau này ba còn làm sao ở trong thôn

được, còn không bị nước miếng của người ta làm cho chết đuối.

Ba không động thủ với cô em chồng, Ngọc Khê cảm thấy, sự nhẫn nại của ba đối

với cô em chồng thật sự tốt.

Lữ Lệ Phân là người hiểu chuyện, nghiêm mặt, “Đừng làm loạn nữa, em có tinh

thần này, vẫn là quản tốt chính nhà em đi!”

Ngọc Khê lỗ tai chuyển động một chút, thông tin của cô chị chồng này có chút lớn,

lại nhìn về phía cô em chồng, thoáng cái trở thành pháo câm, mặt đỏ bừng, cuối

cùng không còn âm thanh nào.

Sự hiếu kỳ của Ngọc Khê làm hỏng rồi, rốt cuộc nhà cô em chồng xảy ra chuyện

gì?

Đáng tiếc không ai cho biết Ngọc Khê, cô chị chồng kéo cô em chồng đi bờ biển

tâm sự rồi, trong phòng khách có người một nhà Ngọc Khê.

Vẫn là người nhà tự tại, Trịnh Cầm thở ra một hơi, trong lòng mệt mỏi, mỗi lần cô

em chồng trở về, tinh thần đều căng thẳng, ngồi xuống thư giãn một hồi, mới nhớ

tới, “Ngọc Khê, chúng ta trở về, con không ở nhà, đi đâu rồi?”

Ngọc Khê vội vàng nói: “Con đi trong thôn nhận điện thoại của Niên Quân Mân rồi,

anh ấy đã tới rồi, còn làm xong chuyện chuyển khoa rồi”

Đây là một tin tức tốt, đôi vợ chồng Lữ Mãn trên mặt nở nụ cười, liên tiếp nói ba

chữ tốt.

Lữ Mãn sờ ra giấy cuốn thuốc lá cuốn thuốc, “Đứa nhỏ Quân Mân này thật

không tệ, tiếc là”

Trịnh Cầm trộm nhéo trượng phu một cái, Lữ Mãn vội vàng ngậm miệng lại, liếc

mắt nhìn con gái, thấy sắc mặt con gái không thay đổi, mới thu hồi ánh mắt.

Ngọc Khê chớp chớp mắt, những hành động nhỏ của cha mẹ thu hết vào đáy mắt,

bởi vì chuyện lời đồn, cha mẹ cố gắng sẽ không ở trước mặt nàng nhắc tới tên

Niên Quân Mân.

Ngọc Khê, “”

Thời gian trôi qua, bốn ngày rất nhanh đã trôi qua, nãi nãi cũng điều chỉnh tốt thân

thể, ngày phẫu thuật, cả nhà đều đi.

Bởi vì là ung thư, nãi nãi không đi ra từ phòng phẫu thuật, không nghe được bác

sĩ nói phẫu thuật thành công, lòng người nhà đều treo lên, ánh mắt nhìn chằm

chằm đèn phòng phẫu thuật, sợ bỏ lỡ tin tức mới nhất.

Buổi sáng tám giờ tiến vào phòng phẫu thuật, mãi đến buổi chiều một giờ đèn

phòng phẫu thuật mới tắt.

Mông của Ngọc Khê đều ngồi tê dại rồi, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn,

người thứ nhất xông đến cửa ra vào, chờ đợi bác sĩ.

Mặc dù nụ cười của bác sĩ rất mệt mỏi, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự vui

mừng, “Phẫu thuật rất thành công, rất nhanh sẽ đi ra, trước tiên cần nằm viện

quan sát, người nhà cũng phải chuẩn bị thêm dinh dưỡng bồi bổ, chờ một hồi đến

công thất tìm tôi, tôi sẽ nói cụ thể”

Lời cảm ơn của Ngọc Khê vừa nói ra khỏi miệng, đã bị cô em chồng chen đến một

bên, dù sao nàng đã nhận được tin tức của nãi nãi, lui về phía sau vài bước, chờ

nãi nãi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nửa giờ sau, nãi nãi trở lại phòng bệnh, Ngọc Khê nhìn nãi nãi vẫn chưa tỉnh lại,

ngây ngốc cười.

Mặc dù vẫn còn một thời gian dài để hồi phục và theo dõi, nhưng bước quan trọng

nhất đã được thực hiện, em không cần phải lo lắng nãi nãi qua đời như đời trước

nữa.

Đây chính là khởi đầu tốt đẹp, ánh mắt Ngọc Khê lại hướng về phía ba. Bởi vì lời

đồn của Lý Miêu Miêu, em và Lý Miêu Miêu đã đoạn tuyệt trước mặt dân làng, hai

nhà chỉ còn kém nước thành thù, em cũng không cần lo lắng ba lại bị Lý Hải lừa

gạt nữa.

Khóe miệng Ngọc Khê cong lên thật cao, cuộc sống đang phát triển theo hướng

tốt đẹp, em cũng phải vực dậy tinh thần, sắp khai giảng rồi, nghĩ đến tên công ty,

em siết chặt nắm đấm.

Trịnh Cầm vẫn luôn chú ý đến con gái, lo lắng sờ trán con, “Không thoải mái ở

đâu à? Sắc mặt sao tệ thế?”

Ngọc Khê buông lỏng nắm đấm, lắc đầu, “Do ánh nắng chói thôi mẹ, mẹ xem

nhầm rồi”

Trịnh Cầm tử tế đánh giá, thấy sắc mặt con gái hồng hào, bà cười, “Đúng là mẹ

xem nhầm rồi. Con đã trông nom suốt một ngày rồi, dẫn các em trai trở về đi!”

Ngọc Khê nhìn bà nội đang ngủ say, phỏng chừng nãi nãi nhất thời nửa khắc

không tỉnh lại được, “Vâng, con ngày mai sẽ qua lại, giúp con gửi lời hỏi thăm đến

nãi nãi”

Trịnh Cầm, “Tốt, đi thôi”

Ngọc Khê dẫn hai đứa em trai về nhà, thời gian vẫn còn sớm, trở lại gian nhà thu

dọn hành lý. Còn hai ngày nữa em muốn đi rồi, vé tàu hỏa nằm trong tay Tiết Nhã,

em trực tiếp đến ga tàu hỏa hội hợp là tốt rồi.

Điều duy nhất đáng tiếc là bài viết gửi đi đã chìm xuống biển rộng, không có một

chút tin tức nào, em không đợi được hồi âm rồi.

Ngọc Khê đếm kỹ gia tài của mình, tiền riêng còn lại một trăm hai mươi, bác gái

cho năm trăm, cô út biết chuyện cũng nhét năm trăm, tổng cộng một ngàn một

trăm hai mươi.

Lòng Ngọc Khê khá phức tạp, hồi trước còn bị tiền bạc đè nén đến mức không

thở nổi, giờ trong tay em lại có một ngàn tệ, nhân sinh thật sự kỳ diệu vô cùng.

Hai ngày sau đó, Ngọc Khê đều ở bệnh viện bầu bạn với nãi nãi. Lữ Lão Thái

cũng tranh thủ thời gian, tận khả năng dạy cháu gái nhiều kinh nghiệm sống,

Ngọc Khê được lợi không ít.

Lúc đi, ba mẹ tiễn, hai đứa em trai cũng đi theo. Khi đợi Tiết Nhã, Trịnh Cầm nhìn

cô con gái xinh đẹp, vẫn còn lo lắng, “Có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại

về nhà, nghe rõ chưa?”

Ngọc Khê vội vàng bảo chứng, “Con nhớ rồi ạ”

Lữ Mãn nội tâm rối rắm vô cùng, cuối cùng không thể chống lại sự lo lắng dành

cho con gái, anh mở miệng nói: “Ghi lại địa chỉ này, cũng không biết cô ấy còn ở

tại đó hay không, có việc gấp có thể đi tìm cô ấy”

Ngọc Khê đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ba. Ba đang nói đến ai, em đã đoán

được rồi, giống như một con nhím, dựng gai trên người, “Không cần. Trước kia có

thể dùng con vừa mới sinh ra để uy hiếp ba, ba nghĩ cô ta còn tình cảm gì với

con không?”

Môi Lữ Mãn run run một chút, không ngờ con gái thoáng cái đã đoán ra là ai. Môi

anh khẽ mở, cuối cùng vẫn không nói ra lời khuyên bảo, bởi vì chính hắn cũng

không thuyết phục được bản thân, người phụ nữ kia, người cô ta yêu nhất chỉ có

chính mình mà thôi.

Người một nhà đều không nói gì nữa, cho đến khi gia đình Tiết Nhã đến, Ngọc

Khê ngơ ngác nhìn người đứng sau lưng Tiết Nhã, choáng váng.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.