Lý Tiêu – đàn anh của Học viện Điện ảnh Thủ Đô – là nam diễn viên sẽ nhanh
chóng vụt sáng chỉ một năm sau. Hai bộ phim liên tiếp trong hai năm kế tiếp của
anh đều nhận được phản hồi rất tốt, thậm chí còn chạm tới các giải thưởng lớn,
trở thành nhân vật khiến sinh viên trong trường không khỏi ngưỡng mộ.
Sau này anh đạt tới vị trí nào, có giành giải hay không, Ngọc Khê đã chẳng còn
cơ hội chứng kiến. Bởi khi đó, cô đã chết.
Cô chưa từng nghĩ, sau khi trọng sinh, mình lại có thể gặp lại Lý Tiêu. Mọi thứ đã
thay đổi quá nhiều. Lý do khiến cô ghi nhớ anh sâu sắc như vậy, không phải vì
danh tiếng tương lai, mà vì một ân tình.
Năm ấy, khi cô bị vu oan, buộc phải thôi học, Lý Tiêu cũng có mặt. Anh là người
duy nhất đứng ra nói giúp cô. Dẫu tiếng nói ấy quá nhỏ bé, không thể thay đổi kết
cục, nhưng lại mang đến cho trái tim đã lạnh giá của cô một chút ấm áp hiếm hoi.
Ít nhất, trên đời này vẫn có người tin vào nhân cách của cô.
Lý Tiêu bước lại gần. Theo phản xạ, Ngọc Khê định lùi ra sau một bước, rồi chợt
sững người. Cô đã trọng sinh rồi, bọn họ lúc này vốn chẳng hề quen biết. Nghĩ
vậy, cô lập tức thu lại bước chân vừa lùi.
Tiết Nhã chạy tới trước mặt cô, cười rạng rỡ:
“Đợi lâu chưa?”
Ngọc Khê khẽ lắc đầu, ánh mắt lại vô thức liếc sang Lý Tiêu. Đúng lúc anh cũng
nhìn qua, cô giật mình cúi đầu, thầm mắng bản thân. Sau này, cô sẽ còn gặp lại
rất nhiều người quen của kiếp trước, cô phải học cách thích nghi. Tự nhủ như thế,
cô bình tĩnh ngẩng đầu lên.
Tiết Nhã vẫy tay với Lý Tiêu, cười tủm tỉm giới thiệu:
“Ngọc Khê, đây là biểu ca của em – Lý Tiêu. Anh ấy cũng là sinh viên Thủ Ảnh,
học năm hai rồi, tiện đường thì đi cùng luôn”
Rồi lại quay sang Lý Tiêu:
“Đây là bạn thân nhất của em, Ngọc Khê, tân sinh viên Thủ Ảnh năm nay. Biểu ca,
anh nhớ giúp đỡ cô ấy nhiều một chút, đừng để người ta bắt nạt”
Ở Thủ Ảnh chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Lý Tiêu vẫn nghĩ mình đã quen mắt, nhưng
khi nhìn rõ Ngọc Khê, anh vẫn không khỏi sững lại. May mắn thay, là sinh viên
khoa diễn xuất, anh giữ được vẻ điềm đạm trên gương mặt, ôn hòa nói:
“Chào học muội”
Ngọc Khê lúc này đã điều chỉnh xong tâm trạng, lễ độ đáp:
“Mong đàn anh chiếu cố nhiều hơn”
Lý Tiêu khẽ gật đầu, không nói thêm. Anh đã thấy quá nhiều cô gái không giữ nổi
bản tâm trước danh lợi và cám dỗ, chỉ mong cô gái trước mặt có thể khác.
Nhưng… liệu có thể không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cả người anh liền toát ra vẻ xa cách, im lặng đứng một
bên, trở thành kẻ ngoài cuộc.
Ngọc Khê vốn không phải kiểu người chủ động bắt chuyện. Lý Tiêu có thể nổi
danh trong vài năm ngắn ngủi, tâm tư và thủ đoạn dĩ nhiên không hề đơn giản. Cô
cũng chẳng ngây thơ đến mức tự tiến lên tìm cách làm quen. Nghĩ vậy, cô thu lại
tâm trí, quay về bên cạnh cha mẹ.
Thấy bạn của con gái đã tới, nụ cười trên mặt Lữ Mãn càng sâu hơn. Đông người
thì tốt, còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Nhưng ông vẫn không nhịn được dặn dò:
“Đi tàu hỏa phải chú ý, bây giờ lòng người phức tạp lắm. Đi đâu cũng nhớ tìm
người đi cùng, nghe chưa?”
Ngọc Khê đáp chắc nịch:
“Con nhớ rồi”
Lữ Mãn xoa xoa tay, dè dặt hỏi:
“Thật sự không cần địa chỉ sao? Dù bà ấy lòng dạ độc ác, nhưng nếu có chuyện,
chắc cũng không đến mức mặc kệ”
Ngọc Khê khẽ cười, giọng lạnh nhạt:
“Cha, nhà mình có chuyển đi đâu đâu”
Lữ Mãn thở dài. Con gái nhìn thấu hơn ông. Bao nhiêu năm nay, chẳng có lấy một
tin tức, cũng không một lần hỏi han. Trong lòng người phụ nữ kia, hai cha con ông
đã sớm bị gạt bỏ. Ông buồn bã nói:
“Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện. Thật sự không được… thì gọi cho Niên Quân
Mân. Số của cậu ta, con còn nhớ chứ?”
Ngọc Khê gật đầu:
“Vâng, con nhớ”
Cô không ngốc. Bây giờ cô còn yếu thế. Dù đã chuyển khoa, cắt bớt một số khả
năng nguy hiểm, nhưng lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Vì vậy, khi chưa đủ năng
lực bảo vệ bản thân, cô phải tận lực tự giữ an toàn.
Người duy nhất cô có thể nghĩ đến, chỉ có Niên Quân Mân. Món nợ với anh, cô sẽ
chậm rãi hoàn trả. Trong lòng cô có sổ sách rõ ràng, từng ân tình đều được ghi
nhớ.
Loa trong phòng chờ vang lên, bắt đầu kiểm vé. Ngọc Khê vẫy tay chào tạm biệt
cha mẹ và các em, giấu đi sự luyến tiếc. Cô xoay người, thẳng lưng bước đi.
Trong xương cốt cô luôn có sự quật cường, không chịu khuất phục. Dù là kiếp
trước hay sau khi trọng sinh, cô chưa từng muốn giam mình trong bốn bức tường.
Cô muốn thay đổi vận mệnh. Chỉ có đi ra ngoài, chỉ có liều mình vượt qua long
môn, cô mới có thể đổi lấy tương lai cho bản thân và gia đình.
Lên tàu hỏa, là ghế cứng. Ngọc Khê ngồi cạnh Tiết Nhã. Tiết Nhã khoác tay cô,
giọng đầy ngưỡng mộ:
“Em thật sự ghen tị với việc thúc thúc và a di có thể đưa chị đi. Không giống nhà
em, bố mẹ bận rộn suốt ngày, đừng nói là đưa đến trường, ngay cả tiễn em cũng
không có thời gian”
Ngọc Khê nói, “Tuy rằng thúc thúc thẩm thẩm không đến, nhưng họ cũng yêu
thương em, nhìn xem, đã mang cho em không ít đồ đạc đấy”
Tiết Nhã cười, “Cái đó thì đúng, họ cũng muốn tiễn, nhưng thật sự không có thời
gian. May mà cậu có thể đi cùng tớ, tớ mới không thấy buồn chán”
Ngọc Khê cố ý ám chỉ, “Cho dù không có tớ, cậu cũng sẽ không buồn chán đâu”
Tiết Nhã cười híp mắt, “Tớ và biểu ca không hợp để nói chuyện đâu”
Ngọc Khê liếc mắt một cái nhìn Lý Tiêu, Lý Tiêu đang bất đắc dĩ nhìn Tiết Nhã.
Thời gian trôi qua rất nhanh, toa xe trống rỗng đã chật kín người, còn có cả vé
đứng nữa. Không còn cách nào khác, đây là ngày học sinh nhập học, gia đình
thật vất vả mới có được một sinh viên đại học, những người có chút tiền, hận
không thể toàn gia đều đi tiễn, nên vé tàu cũng trở nên khan hiếm.
Ngọc Khê chỉ liếc mắt một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phụ mẫu vẫn đang
đứng ở cổng soát vé. Cảm giác chua xót mà Ngọc Khê cố nén nhịn bỗng chốc
bùng nổ, hốc mắt cô đỏ hoe.
Tiết Nhã đột nhiên kéo Ngọc Khê một cái, Ngọc Khê hít một hơi, hơi nghiêng đầu,
“Sao thế?”
Tiết Nhã tính tình vô tư, cũng không để ý, ngược lại còn rất phấn khích, “Cậu xem
Lý Miêu Miêu kìa”
Ngọc Khê nhìn theo ngón tay, quả thật là Lý Miêu Miêu. Lý Miêu Miêu không mua
được vé ngồi, đang nhíu chặt lông mày, trong mắt đầy vẻ bực bội, tỏ vẻ ghét bỏ
những hành khách bên cạnh.
Ngọc Khê nhớ tới đời trước, cô và Lý Miêu Miêu cùng nhau đi, chỉ mua được một
vé ngồi. Hai người quan hệ tốt, đã nói là mỗi người ngồi một hồi, nhưng cuối cùng
Lý Miêu Miêu ngã ra bất tỉnh, cứ thế ngồi thẳng tuốt đến thủ đô.
Vừa nghĩ đến, Ngọc Khê lại lần nữa bị khả năng diễn xuất của Lý Miêu Miêu
thuyết phục. Nhìn Lý Miêu Miêu mồ hôi nhễ nhại, cô nhịn không được mà hả hê,
lần này cô phải nhìn Lý Miêu Miêu đứng thẳng đến thủ đô.
Tàu hỏa hú còi, toa xe từ từ khởi động. Các sinh viên trong toa, mang theo khát
khao đối với đại học, từ biệt quê hương. Không biết ai hô lên một tiếng, “Đại học,
tôi đến rồi!”
Không ít người trong toa hưởng ứng, tiếng hoan hô xua tan cảm thương ly biệt.
Ngọc Khê nhìn những học tử tràn đầy sức sống tuổi trẻ, khóe miệng mỉm cười.
Đôi mắt vốn đã xinh đẹp của cô càng khiến người ta không thể rời mắt.
Tiết Nhã chớp mắt, “Tiểu Khê, cậu thật sự rất xinh đẹp. Không được rồi, tớ rất
thích cậu”
Ngọc Khê cảm thấy mình đã từng trải qua nhiều cảnh tượng, nhưng Tiết Nhã vừa
hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn cô, mặt cô thoáng cái đỏ bừng, cổ
cũng ửng hồng. Theo bản năng, cô muốn cúi thấp đầu trốn đi, nhưng lại nghĩ đến
những điều mình sẽ phải đối mặt trong tương lai, cô buộc mình phải ưỡn thẳng
cổ, nụ cười càng thêm tự nhiên hào phóng. Thiếu nữ thanh thoát, trong trẻo như
vậy rất dễ dàng tạo thiện cảm cho người khác.
Huống hồ, vẻ đẹp của Ngọc Khê càng có tính thân thiện, không thuộc loại vẻ đẹp
xâm lăng, các gia trưởng trong toa xe đều đáp lại bằng nụ cười thiện ý.
Lý Miêu Miêu cũng nhìn thấy, trong lòng ghen tị muốn chết, cô ta đảo mắt một
cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút”
——————–