Sự chú ý của Ngọc Khê đều dồn lên người Niên Quân Mân, em hơi ngơ ngác nhìn
Niên Quân Mân đang giật lấy cái chăn. Tay Ngọc Khê trống không, hành lý đều
nằm trên người Niên Quân Mân.
Lúc này, người phụ nữ trên lầu đã đi xuống. Ngọc Khê nhớ rõ, đó là mẹ của
Vương Điềm Điềm. Em có thể nhớ được vì người phụ nữ đó nhìn người bằng ánh
mắt có màu, sự khinh miệt bà ta dành cho em năm đó, ký ức quá sâu sắc rồi.
Người phụ nữ điều dưỡng rất trẻ, tóc tai gọn gàng, vóc dáng cũng không lớn. Bà
ta xách túi, giọng điệu ôn tồn dịu dàng, nhưng ánh mắt thì không lừa được người,
thập phần tính toán chi li.
Ngọc Khê lạnh mặt. Người phụ nữ nhìn nhiều Ngọc Khê mấy lần, chú ý đến quần
áo, đáy mắt bà ta lóe lên vẻ khinh bỉ, nhấc cằm, giống như thể mình ưu việt lắm
vậy.
Ngọc Khê không nhịn được đảo tròng mắt trắng dã, ra vẻ cao cao tại thượng cho
ai xem chứ? Em xoay người lên lầu, đợi tới tầng ba, đột nhiên quay đầu, đánh
giá Niên Quân Mân đang mặt không biểu cảm.
Niên Quân Mân nhíu mày, “Sao em nhìn anh như vậy?”
Ngọc Khê nghiêng đầu, “Anh có phải quen biết người phụ nữ vừa mới đó không?”
Niên Quân Mân không nghĩ Ngọc Khê quan sát lại nhạy bén như vậy. Anh không
phải là người nói dối, im lặng mấy giây, “Quen biết, một người xa lạ thôi. Đi thôi,
thời gian không còn sớm, còn phải đi mua đồ dùng hàng ngày”
Niên Quân Mân rõ ràng không muốn nói, Ngọc Khê không truy hỏi nữa, “Được,
em còn phải mời anh ăn cơm”
“Ừm”
Phòng ngủ đời trước của Ngọc Khê là 405, đời này là 306. Khởi đầu mới, bạn
cùng phòng mới, em vẫn rất mong đợi.
Bởi vì thời gian bị trì hoãn, phòng ngủ đã có bốn vị bạn cùng phòng. Phòng ngủ
không lớn, tính cả cha mẹ, đã chật kín người. Phòng ngủ tám người, tên của đều
tự đã được dán sẵn. Ngọc Khê rất nhanh tìm thấy tên của mình, ở giường trên
cạnh cửa. Vị trí này rất vừa ý, em thích giường trên, giường trên sạch sẽ hơn một
chút.
Ngọc Khê lớn lên xinh đẹp, vừa vào phòng ngủ, ánh mắt của tất cả mọi người đều
dồn lên người Ngọc Khê, sau một khoảng an tĩnh ngắn ngủi.
Một cô nương vóc dáng không cao, hơi tròn trịa chạy tới, “Đồng học, có phải cậu
đi nhầm rồi không? Đây không phải là khoa Biểu diễn”
“Không đi nhầm, tôi không phải khoa Biểu diễn”
Cô nương liếc mắt một cái tên trên cái giường, “A, thật hay giả vậy, cậu thật sự là
Lữ Ngọc Khê?”
Ngọc Khê bị biểu cảm sinh động của cô nương chọc cười, “Đúng, tôi chính là Lữ
Ngọc Khê, bạn cùng phòng của cậu, sau này xin nhiều hơn chiếu cố”
Cô nương há to miệng, càng thêm kích động, “Ha ha, dung mạo này của cậu,
nghiền ép khoa Biểu diễn luôn đó, thật sự làm rạng danh khoa chúng ta! Nhĩ hảo,
tôi là Viên Viên, xin chiếu cố nhiều hơn”
Bởi vì có Viên Viên dẫn đầu, Ngọc Khê lại hào phóng, rất nhanh chiếm được hảo
cảm của bạn cùng phòng, cho nhau giới thiệu tên.
Bốn vị bạn cùng phòng, Viên Viên và Hứa Lâm là cô nương phía nam, Tần Nhụy
và Ngô Liễu là người phương bắc. Từ vóc dáng cũng có thể nhìn ra, cô nương
phương bắc vóc dáng phải cao ráo hơn một chút.
Bởi vì phải thu dọn cái giường, mọi người còn phải đi mua đồ dùng hàng ngày,
trao đổi tên xong đều tự bận rộn.
Ngọc Khê không có giẻ lau, Viên Viên cho em mượn. Lau sạch cái giường, trải
chăn đệm, hành lý đặt vào trong tủ, trước sau không dùng tới thập phần phút.
Niên Quân Mân nhìn chằm chằm cái tủ không có khóa, “Một hồi mua một bả khóa
trở về”
Ngọc Khê mở bao gói, rất nhanh từ bên trong lật ra khóa, cười nói: “Em có nhìn
xa, ở nhà đã mua tốt lắm rồi”
Niên Quân Mân nhận lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra là khóa mới nhất ra, “Có
ánh mắt”
Ngọc Khê mới sẽ không nói, đời trước chính là bởi vì khóa tủ, Lý Miêu Miêu mới
có cơ hội vu oan. Đời trước, em phụ trách thu dọn phòng ngủ, Lý Miêu Miêu và
bạn cùng phòng khác đi mua đồ dùng hàng ngày, em cho tới bây giờ không nghĩ
tới, Lý Miêu Miêu sẽ trộm giấu một bả chìa khóa.
Trải qua giáo huấn, tự nhiên phải trưởng thành. Lúc đến, em đặc biệt đi mua
khóa, hơn nữa chỉ mang theo một bả chìa khóa trong người. Khi em còn nhỏ yếu,
chỉ có thể tận lực cẩn thận để ngăn chặn phiền phức.
Ngọc Khê cầm ví tiền, khóa tủ lại, “Thời gian không còn sớm, em mời anh ăn cơm
trước”
Niên Quân Mân cong khóe miệng, “Được”
Ngọc Khê không chọn ăn cơm ở nhà ăn, dự định đi quán ăn nhỏ ngoài trường.
Niên Quân Mân đã giúp không ít, khoản tiền này phải chi ra.
Trên đường đi, Ngọc Khê thầm tính toán chi tiêu. Lúc đến, cha cô nhét cho cô
năm trăm tệ. Vì chuyển khoa, học phí rẻ hơn một trăm tệ, cô đã đóng hai trăm bảy
tiền học phí, bảy mươi tệ phí dừng chân nửa năm, năm mươi tệ tiền sách vở,
tổng cộng đóng ba trăm chín mươi tệ. Số tiền cha cho còn lại một trăm mười tệ.
Hơn nữa còn có tiền riêng, trong túi tổng cộng có hơn một ngàn hai trăm tệ.
Cô đã từng học đại học, tuy chưa xem chính sách trợ cấp, nhưng cũng biết mỗi
tháng có năm mươi tệ tiền trợ cấp. Nếu tiết kiệm một chút, mỗi tháng cũng đủ ăn.
Cô thầm nghĩ, làm thế nào để biến số tiền trong tay thành tiền sống, có thể tiền
sinh ra tiền, chứ không phải cứ giữ khư khư trong tay. Nhà cô vẫn còn nợ không ít
tiền đâu!
Niên Quân Mân không làm phiền Ngọc Khê, anh ấy cũng không yên lòng. Anh
tưởng rằng ký ức thời thơ ấu đã mơ hồ, đã từng hơn một lần nghĩ rằng, sau này
gặp lại, anh cũng sẽ không nhận ra.
Nhưng không ngờ, anh liếc mắt một cái đã nhận ra rồi. Thật buồn cười, anh tự
khinh bỉ chính mình, không mong quay lại hồi tưởng.
Hai người đi tới cửa lớn, người đi lại đều là gia trưởng và học sinh. Ngọc Khê chỉ
về phía trước bên phải, “Phía trước có một quán ăn nhỏ, anh xem có thể không?”
Niên Quân Mân, “Được”
Ngọc Khê không nhịn được nhìn nhiều Niên Quân Mân hai mắt. Cô vốn không
phải là người thần kinh thô, lập tức phát hiện ra tâm trạng của Niên Quân Mân
không cao. Dường như sau khi gặp mẹ con Vương Điềm Điềm, khí áp của Niên
Quân Mân cũng rất thấp. Cô quan tâm hỏi: “Anh vẫn ổn chứ!”
Niên Quân Mân sững sờ một chút, trong lòng u ám thoáng qua niềm vui sướng.
Ngọc Khê quan tâm đến cảm xúc của anh, đây là một hiện tượng tốt. Niềm vui
trong lòng xua tan đi sự u ám, “Anh không sao rồi. Em nhất định đói rồi, đi thôi!”
Ngọc Khê chớp chớp mắt, tâm tư đàn ông thật khó đoán, tốc độ thay đổi sắc mặt
hơi nhanh.
Đến giờ ăn cơm, quán ăn nhỏ không ít người. Ngọc Khê đợi một hồi mới có bàn
trống. Dạ dày của cô không kén ăn, món gì cũng có thể ăn, yêu thích nhất là món
cay Tứ Xuyên, cay cay, kích thích khoang miệng, nghĩ thôi đã chảy nước miếng.
Bởi vì mời Niên Quân Mân ăn cơm, thực đơn được đưa cho Niên Quân Mân. Niên
Quân Mân cũng không khách khí, liếc mắt một cái, gọi bốn món: Thịt xào nhỏ, Cá
luộc Tứ Xuyên, hai món rau xanh.
Ngọc Khê lại sững sờ. Cô không cần gọi nữa, bởi vì đó đều là những món cô vui
vẻ ăn. Cá luộc Tứ Xuyên, sau khi dì cả dẫn cô đi ăn một lần, cô đã nhớ mãi, về
nhà luôn luôn lẩm bẩm. Nhà nghèo, không nỡ vào nhà hàng, cuối cùng mẹ kế đã
tự nghiên cứu ra món này.
Ngọc Khê không ngây ngốc, cũng không ngốc, luôn luôn tự ám thị bản thân rằng
không có khả năng, nhưng những gì Niên Quân Mân làm lại luôn luôn tiết lộ ý tứ
của anh ấy.
Niên Quân Mân luôn luôn chú ý đến Ngọc Khê, thấy Ngọc Khê đang trầm tư, trong
lòng lộp bộp một cái. Anh hiểu biết Ngọc Khê, quá nhanh, ngược lại sẽ phản tác
dụng. Mắt anh thoáng cái, “Dì Trịnh đã cho biết, bảo anh dẫn em đi ăn món tốt
hơn, đã cho anh biết hết những món em vui vẻ ăn. Chỉ sợ em không nỡ tiêu tiền,
không ngờ em lại mời khách, anh cũng mượn hoa hiến Phật hoàn thành nhiệm vụ
của dì Trịnh”
Ngọc Khê không bỏ sót bất luận cái gì biểu cảm nào của Niên Quân Mân, cuối
cùng tin rồi. Mẹ kế cô có thể làm ra chuyện đó. Nhưng điều này cũng đã khắc
xuống trong lòng cô một dấu vết không nhỏ. Cuối cùng chính cô cũng không phát
hiện ra, ánh mắt cô đặt trên người Niên Quân Mân đã nhiều hơn.
Niên Quân Mân không dám mạo hiểm nữa, luôn luôn uống nước đun sôi để nguội.
Đúng lúc này, cửa quán ăn truyền tới tiếng than phiền, “Tôi bảo nhanh lên, cô cứ
muốn lề mề, cô xem, ở đâu có nơi để ăn cơm chứ”
“Được, được, là lỗi của tôi, chúng ta không ở quán ăn nhỏ ăn cơm, đi nhà hàng
lớn ăn”
Giọng nói của nữ nhân, lộ ra vẻ lấy lòng và thật cẩn thận.
Nước trong cốc của Ngọc Khê đổ ra ngoài, cô cứng ngắc cổ quay đầu lại, cô thậm
chí còn nghe thấy tiếng xương cổ mình chuyển động.
——————–