Bên ngoài quán ăn, một vị cô nương trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang mặt mày
đen sầm, không chịu buông tha. Bên cạnh cô ta là một người phụ nữ được điều
dưỡng không tệ, người phụ nữ đại khái hơn ba mươi tuổi, uốn tóc xoăn, vẻ mặt
lấy lòng đã phá hỏng dung mạo xinh đẹp của bà ta.
Ngọc Khê tưởng rằng cho dù có gặp, cô cũng có thể xem họ như người xa lạ,
nhưng khi thật sự chạm mặt, cô không thể tĩnh táo được. Chỉ có lửa giận ngập
tràn, thiêu đốt lòng của nàng, dần dần lan ra toàn thân. Cơ bắp căng cứng, ngọn
lửa giận trong mắt như muốn bùng phát ra ngoài.
Mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, sinh mẫu của nàng, Hà Giai
Lệ, người phụ nữ ích kỷ đến tận xương tủy. Chỉ cần có lợi cho mình, bà ta có thể
buông bỏ tự tôn để lấy lòng con gái riêng của chồng. Cho dù con gái riêng có chỉ
vào mặt mà mắng, bà ta cũng có thể ha hả cười mà nghe.
Trong mắt Ngọc Khê đầy vẻ châm biếm. Đời trước, nàng được Hà Giai Lệ đưa về
nhà, một lòng tưởng rằng Hà Giai Lệ vì nàng nên mới không còn thỏa hiệp với
con gái riêng mà bà ta đã nhẫn nhịn nhiều năm. Nàng tưởng rằng sinh mẫu yêu
thương nàng, cho dù năm xưa rời đi, cũng là bất đắc dĩ. Nàng nghe Lôi Âm mắng
bà ta, có một lần còn tưởng rằng bà ta sống không tốt.
Mãi đến khi suýt bị bán đi, nàng mới biết, sự xuất hiện của nàng đã giúp Hà Giai
Lệ nhìn thấy cơ hội phản kích. Không chỉ muốn kiếm lợi từ nàng, mà còn muốn
mượn mối quan hệ này để đè bẹp nhà ông bà ngoại của Lôi Âm một đầu.
Đây chính là tình mẫu tử mà Hà Giai Lệ dành cho nàng. Sự xuất hiện của nàng
đối với Hà Giai Lệ mà nói, chỉ là cơ hội và công cụ mà thôi.
Ngọc Khê dùng đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, mặt không chút biểu cảm
nhìn Hà Giai Lệ đang vã mồ hôi vì lo lắng, bộ dạng không còn cách nào khả thi.
Cô thấy sảng khoái một cách khó hiểu, quán ăn nóng bức bỗng chốc mát mẻ đi
không ít.
Tiếng động bên ngoài cửa, mọi người trong quán ăn đều nghe thấy, nhao nhao
xem náo nhiệt. Con gái mắng mẹ, tin tức lớn, tiếng bàn tán ngày càng lớn hơn.
Tiểu cô nương phía sau Ngọc Khê kinh ngạc kêu lên: “Hóa ra là Lôi Âm sao?”
Cha của cô nương đó mặt mày đen sầm: “Là con cái mà mắng chửi cha mẹ,
nhân phẩm quá kém! Con nghe cho rõ đây, nếu dám tiếp xúc với cô ta, về nhà
xem cha không đánh gãy chân của ngươi!”
Tiểu cô nương rụt đầu lại: “Con và cô ta quen nhau lúc đăng ký, sau này con nhất
định sẽ tránh xa cô ta”
Ngọc Khê nghe những lời này, lại cảm thấy chạm đến tâm can. Nàng vẫn luôn
cảm thấy có thể nhìn thấy bóng dáng của ai đó trên người Hà Giai Lệ, giờ thì rõ
rồi. Hà Giai Lệ và Lý Miêu Miêu là cùng một loại người, tâm cơ vô cùng sâu.
Trong khoảnh khắc, nàng nhìn thấu ý đồ sâu xa hơn. Hà Giai Lệ kiêng dè nhà ông
bà ngoại của Lôi Âm, nhưng cũng không đến mức để Lôi Âm mắng chửi mình.
Tất cả đều là do bà ta từng chút một nhượng bộ mà thành thói. Lòng của Hà Giai
Lệ quá độc ác, khiến Ngọc Khê cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Một người tính tình nóng nảy, mắng chửi mẹ kế, cừu thị cha ruột, cho dù có nhà
ông bà ngoại chống lưng, nhưng nhà nào lại có thể chịu đựng được một cô con
dâu như vậy chứ?
Sắc mặt Ngọc Khê đặc biệt kém, tay cũng đang run rẩy. Vừa rồi còn cảm thấy Hà
Giai Lệ bị mắng thật hả dạ, giờ mới biết, Hà Giai Lệ cố ý làm vậy. Nàng đã có
nhận thức sâu sắc hơn về Hà Giai Lệ, thật may mắn vì đã gặp được một màn của
ngày hôm nay.
Niên Quân Mân lo lắng cho Ngọc Khê, nhưng cũng không dám mạo muội lên
tiếng, sợ làm kinh động đến Ngọc Khê đang chìm đắm trong thế giới của riêng
mình.
Niên Quân Mân dời ánh mắt, nhìn Hà Giai Lệ. Trong lòng anh có suy đoán, đây
hẳn là mẹ của Ngọc Khê rồi. Mắt anh lóe lên, ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị đi thăm
dò một chút.
Sắc mặt Hà Giai Lệ vẫn thật cẩn thận cười làm lành, nhưng trong lòng lại hận
không thể giếc chết Lôi Âm. Bà ta thầm niệm Tâm Kinh, mới kiềm chế được
cơn giận.
Hôm nay bà ta mất mặt lớn rồi, nhưng thanh danh của Lôi Âm cũng đã truyền ra
ngoài. Bà ta lại cảm thấy hả hê trong lòng. Thấy mọi người đều đồng tình với
mình, bà ta rưng rưng nước mắt nói: “Con không muốn gặp mẹ, mẹ về ngay đây.
Mẹ đưa con hai trăm tệ, con muốn ăn gì cũng được”
Ngọc Khê nhắm mắt lại. Lý Miêu Miêu không thể so được với Hà Giai Lệ. Kỹ năng
diễn xuất của Hà Giai Lệ đã đạt đến trình độ thuần thục, khắc vào tận xương tủy.
Nàng có chút muốn cười, xung quanh nàng đâu đâu cũng là diễn viên phái thực
lực.
Ngọc Khê mở mắt ra, vừa vặn đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Hà Giai Lệ. Ngọc
Khê im lặng nhìn, đợi đến khi thấy Hà Giai Lệ cứng đờ cả biểu cảm, nàng khẽ
nhướng mày. Bà ta đã thấy nàng rồi. Nàng châm biếm nhếch khóe miệng.
Hà Giai Lệ loạng choạng lùi lại một bước, bàn tay run rẩy không giấu được. Cô
gái trước mắt này… quá giống người nhà họ Lữ. Nhất định có quan hệ với nhà họ
Lữ. Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô ta là: không thể để cô gái này nhận ra
mình, càng không thể để Lữ Mãn tiếp tục dây dưa. Cô ta không thể mang theo
gánh nặng, càng không thể có thứ gọi là thân thích quê mùa.
Ngọc Khê đưa tay chạm lên gương mặt mình, lập tức hiểu ra. À, là đã nhận ra cô
rồi. Độ nhận diện đúng là cao thật. Người nhà họ Lữ ai cũng có ngoại hình nổi
bật, cô lại càng giống cô út, chỉ là đường nét tinh tế hơn. Nghĩ đến đây, Ngọc Khê
thầm thấy may mắn vì mình không giống Hà Giai Lệ. Nếu mỗi ngày phải nhìn thấy
gương mặt ấy trên chính mình, cô sợ rằng sẽ không nhịn được mà tự tát chết
bản thân.
Hà Giai Lệ bỏ chạy. Ngọc Khê thu lại ánh mắt, trong lòng cười nhạt. Đây mới là
phản ứng đúng đắn nhất của Hà Giai Lệ khi nhìn thấy cô.
Cô quay đầu, thản nhiên nhìn những người vây xem vẫn còn ngơ ngác cùng Lôi
Âm, khẽ cong môi cười. Lôi Âm thật sự nên cảm ơn cô. Nếu không có chuyện
hôm nay, hai trăm tệ kia vừa vào tay, thanh danh của Lôi Âm e rằng đã mục nát
không cứu vãn nổi.
Năm 1994, năm mươi tệ đã là một khoản tiền lớn, huống chi hai trăm. Đừng
đánh giá lòng người quá tốt đẹp. Chỉ cần ghen tị làm mồi lửa, một chuyện vốn
chỉ ba phần thật cũng sẽ bị thêu dệt thành mười phần trọn vẹn.
Niên Quân Mân thấy Ngọc Khê quay lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng hỏi
như buột miệng:
“Mẹ ruột của em à?”
Ngọc Khê ngước mắt nhìn anh, bình thản đáp:
“Ánh mắt anh tinh thật”
Vậy là thừa nhận. Trong lòng Niên Quân Mân lập tức rối tung. Nếu anh nhớ không
nhầm, Ngọc Khê vừa sinh không lâu thì mẹ ruột đã bỏ đi, sao cô lại nhận ra
được? Chẳng lẽ chú Lữ lén giữ ảnh? Ý nghĩ này vừa lóe lên, sắc mặt anh đã thay
đổi. Chú… sẽ không còn nhớ đến vợ cũ trong lòng chứ? Như vậy thật quá bất
công với dì Trịnh.
Món ăn được bưng lên. Ngọc Khê cầm đũa, liếc nhìn Niên Quân Mân. Lông mày
anh gần như sắp xoắn lại thành một cục. Cô đảo mắt, trong lòng đã hiểu ra.
Trước kia cô nói năng thẳng thắn, không bao giờ nghĩ sâu. Nhưng bây giờ thì
khác rồi. Cô đã quen cân nhắc, quen suy nghĩ nhiều hơn. Ngẫm lại lời vừa nói, cô
đoán được mình đã chạm vào điểm nào của anh.
Để tránh hiểu lầm, Ngọc Khê chủ động giải thích:
“Em thấy ảnh từ chỗ nãi nãi. Nãi nãi giữ ảnh, một là để em nhớ rõ người đã bỏ rơi
mình, hai là…” Cô ho nhẹ một tiếng, “…bà sợ mình quên mặt Hà Giai Lệ, còn
muốn tìm cơ hội đánh bà ta một trận cho hả giận”
Ngọc Khê nói đều là sự thật. Chỉ tiếc, kiếp trước cô đã không tin lời nãi nãi. Khóe
miệng Niên Quân Mân khẽ giật, quả nhiên rất đúng phong cách của bà nội họ Lữ.
Chuyện năm đó, khi ấy anh còn nhỏ, cũng chẳng gặp Hà Giai Lệ mấy lần, sớm đã
quên mặt mũi. Lý do anh còn có ấn tượng, hoàn toàn là vì dì Trịnh. Anh nhớ rõ,
năm ấy dì Trịnh từng lén đứng ngoài cổng nhà họ Lữ vài lần, chỉ đến khi đèn trong
nhà tắt hết mới lặng lẽ rời đi.
Hiểu lầm được giải thích xong, Ngọc Khê cúi đầu ăn cơm. Cô thật sự đói. Niên
Quân Mân cũng yên tâm, ăn rất thoải mái. Hai người dọn sạch bát đĩa.
Một bữa cơm hết hai mươi tệ. Tim Ngọc Khê đau nhói, cảm giác xa xỉ đến mức co
rút. Cô chỉ có thể tự an ủi: phải chịu đau mới giữ được tỉnh táo.
Sau đó, cô đi mua đồ dùng sinh hoạt. Nhìn thấy bình thủy, cô nghiến răng quyết
tâm, mua luôn một cái. Tổng cộng lại, năm mươi tệ bay mất.
Về đến dưới lầu ký túc xá, người ngoài không được phép vào. Ngọc Khê nhận lấy
túi lưới, nói:
“Hôm nay cảm ơn anh. Nếu không có anh, em thật sự không biết sẽ xoay xở ra
sao”
Niên Quân Mân đáp rất tự nhiên:
“Chuyện nên làm thôi. Em mới tới trường, có việc gì cứ tìm anh. Đừng tự mình
gồng chịu, em vẫn còn có anh”
Tai Ngọc Khê khẽ động. Câu cuối cùng này… quá dễ khiến người ta hiểu lầm. Cô
vội nói:
“Cũng muộn rồi, anh về đi”
Niên Quân Mân mím môi, lấy một phong thư từ túi áo nhét vào tay cô:
“Đừng làm mất. Nhớ kỹ trong lòng”
Ngọc Khê nhìn chằm chằm phong thư, cả người sững sờ.