Nước trong cốc của Lữ Mãn đều đổ ra ngoài, đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt đầy
lửa giận. Lần đầu tiên ông đập cốc với Ngọc Khê, “Con không nhỏ, có thể đừng
nghĩ vừa ra là một được không? Báo danh Thủ Ảnh, chúng ta không cãi lại con,
được, vậy thì thi, giờ thi đậu rồi, con lại nói không đi học nữa. Lữ Ngọc Khê,
những năm này có phải cha đã quá chiều chuộng con rồi không, hả!”
Ngọc Khê lần đầu tiên thấy cha nổi giận, nhưng cô không sợ. Cô thật sự không
muốn đi học Thủ Ảnh, cô không thích hợp làm minh tinh, cô cũng sợ lại xảy ra
chuyện đời trước.
Bởi vì không thỏa hiệp, cuối cùng bị liên thủ tính kế đuổi học.
Ngọc Khê đối diện với lửa giận của cha, “Cha, trước kia là con tùy hứng, con thật
sự biết sai rồi. Con không đi học là có lý do, cha nghe con nói trước, được
không?”
Lữ Mãn hít thở vài lần, “Nói”
Ngọc Khê vội hỏi: “Thứ nhất là tiền, học phí Thủ Ảnh rất đắt, một năm chi phí
cũng rất cao. Gánh nặng gia đình vốn đã nặng rồi, con không thể ích kỷ như vậy.
Thứ hai, con không thích hợp làm minh tinh. Con muốn ôn thi lại, thi vào Đại học
Thủ đô, cũng có thể ở nhà thêm một năm giúp đỡ gia đình”
Ngọc Khê nghĩ đến rất tốt, nhưng lửa giận của Lữ Mãn không hề nguôi. Ông có
thể chiều chuộng con gái, nhưng không cho phép con gái làm càn, “Cha không
đồng ý. Chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng. Con ngoan ngoãn đi học cho
cha. Con đã chọn rồi, thì phải kiên trì đi xuống cho cha”
Ngọc Khê cứng cổ, cũng không lên tiếng, dù sao cũng là không thỏa hiệp.
Lữ Mãn nắm chặt nắm đấm. Đây là con gái nên không thể đánh, nếu đổi lại là con
trai, nhất định đã đánh cho phục tùng rồi.
Trịnh Cầm vài lần muốn mở miệng đều rụt lại. Bà không biết nên giúp ai, cuối
cùng chỉ có thể ngồi im không nói một tiếng nào.
Trong phòng khách, đặc biệt an tĩnh, chỉ có hai cha con nhìn nhau trừng mắt. Tính
cách hai người cha con là giống nhau nhất, không ai chịu nhường ai.
“Thủ Ảnh cũng không chỉ có một chuyên nghiệp. Điểm của Ngọc Khê cao, có thể
xin đổi chuyên ngành. Đạo diễn, chuyên ngành Văn hóa Điện ảnh Kịch, Nhiếp
ảnh, Mỹ thuật đều có thể”
Ngọc Khê sững sờ. Niên Quân Mân chẳng ngờ không về phòng ở, vẫn luôn ở
đây, còn hiểu rõ chuyên ngành của Thủ Ảnh như vậy. Cô lại động lòng rồi. Cô đã
đi vào ngõ cụt, cô có thể chuyển khoa mà!
Chuyên ngành Văn hóa Điện ảnh Kịch thuộc loại Văn học thì rất tốt. Khóa học
chính là tiếng Trung, Nghệ thuật, Cơ sở Biên kịch và Điện ảnh học. Đời trước cô
từng đi nghe ké, rất thích.
Tâm tư của Ngọc Khê sống lại, mắt cũng sáng. Lữ Mãn thở ra một hơi. Ông sợ
năm sau điểm số cao hơn, nhỡ con gái không thi đậu. Bây giờ chỉ cần con gái
không nói ôn thi lại, chuyển khoa thì chuyển khoa.
Nhưng sau khi Ngọc Khê vui vẻ, ánh mắt lại ảm đạm, “Chuyển khoa không phải
nói chuyển là có thể chuyển được”
Niên Quân Mân cong khóe miệng, “Cái này không cần lo lắng, anh có cách”
Ngọc Khê cũng không phải người làm bộ làm tịch, cô ngẩng đầu, “Anh giúp em,
em nợ anh nhân tình. Sau này em nhất định sẽ trả, trả gấp bội”
Mắt Niên Quân Mân sâu kín, “Anh ghi nhớ trước”
Lòng Ngọc Khê buông lỏng. Niên Quân Mân nói có cách, thì nhất định có cách.
Năm đó anh ta quen biết mấy ông cụ, đều là nhân vật. Nhưng sau đó, Ngọc Khê
lại buồn bực, vẫn là tiền. Đi một vòng, lại trở lại điểm ban đầu.
Buổi tối Ngọc Khê nằm mơ, toàn là giấc mơ về tiền, trằn trọc không yên. Đến khi
tỉnh dậy, trong nhà không có một ai. Ngọc Khê ăn một miếng cơm đơn giản, sắp
xếp bài viết để đi nộp.
ngochtml]
Khóa cửa lại, trong lòng vẫn luôn nhắc tới tiền. Đợi đi tới cửa, tim đột nhiên co
thắt. Cô xoa ngực một hồi lâu, cũng không thuyên giảm, ngược lại càng ngày
càng nghiêm trọng. Theo cảm giác, ánh mắt cô nhìn về phía biển, cảm giác co
thắt càng lúc càng mạnh.
Ngọc Khê có một cảm giác, nếu cô không đi qua đó sẽ hối hận. Ngọc Khê đổi
hướng bước chân, dựa vào cảm giác đi tới bờ biển, nhưng bờ biển chẳng có gì,
chỉ có mênh mông bát ngát nước biển.
Nhưng theo Ngọc Khê đi vào bãi cát, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt. Ngọc
Khê nhíu mày, tử tế đánh giá xung quanh, chẳng có gì.
Ngọc Khê không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi đi tới một vật từ xa nhìn
như đá, cảm giác co thắt càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngọc Khê ngây ngốc nhìn chằm chằm, vật thể sáp, lại hơi giống như hổ phách,
một khối khá lớn, đại khái có kích thước bằng một viên gạch. Ngọc Khê tò mò
vươn tay, vừa chạm vào, một màn thần kỳ đã xảy ra.
Vốn dĩ có kích thước bằng viên gạch, nó lại đang nhỏ dần với tốc độ có thể thấy
bằng mắt thường. Ngọc Khê bị màn thần kỳ này làm cho kinh ngạc, đợi đến khi
hoàn hồn vội vàng vứt đi, nó chỉ còn lại kích thước bằng quả trứng gà.
Thân thể Ngọc Khê run lên một cái, chuyện này quá siêu phàm lẽ thường rồi. Cô
loạng choạng lùi lại hai bước, bản năng bỏ chạy, thoát khỏi bãi cát.
Nhưng vừa mới chạy được hai bước, Ngọc Khê đã thu chân lại, ngơ ngác nhìn
cây thẻ tre bằng ngọc xuất hiện trước mắt.
Ngọc Khê nhận ra thẻ tre ngọc, đây là thứ mà đời trước sau khi cô về nhà, Ngô
Thẩm hàng xóm đã đưa cho cô, là vật mà mẹ kế để lại khi dẫn em trai đi, nói là
vật duy nhất của mẹ kế, giữ trọn tình cảm mẹ con mà để lại cho cô.
Thẻ tre ngọc không phải một cây, nó bị gãy, chỉ có một nửa, còn chưa bằng bàn
tay. Cô sợ bị mất nên đã dùng dây đỏ bện lại rồi đeo lên cổ. Nghĩ đến trước khi
chết, trước ngực tê rần.
Ngọc Khê cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân rồi, nhất định là thẻ tre ngọc đã
đâm vào tim, cô mới chết. Nhìn thẻ tre ngọc đang phát sáng, trực giác của
Ngọc Khê cho cô biết, cô trọng sinh chính là bởi vì thẻ tre ngọc.
Ngọc Khê nhìn thẻ tre ngọc cảm thấy vô cùng thân thiết, đưa tay ra sờ, nhưng tay
lại xuyên qua, không sờ được cái gì. Ngọc Khê ngây người, thế này làm sao bây
giờ, chẳng lẽ nó cứ luôn luôn lắc lư trước mắt cô? Nếu bị người khác nhìn thấy,
chẳng phải sẽ coi cô là yêu quái sao.
Vừa nghĩ như vậy, thẻ tre ngọc không thấy nữa. Ngọc Khê vừa nghĩ ra, nó lập tức
xuất hiện. Ngọc Khê là người trọng sinh, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cô chơi đi
chơi lại một hồi lâu, ánh sáng của thẻ tre ngọc mới tối đi một chút.
Ngọc Khê mới giật mình, vội vàng thu nó lại. Trực giác của cô cho biết, sự xuất
hiện của thẻ tre ngọc nhất định có liên quan đến vật thể sáp vừa rồi. Thẻ tre ngọc
có thể khiến cô trọng sinh, có thể thấy là bảo bối, thứ có thể khiến thẻ tre ngọc
khôi phục, nhất định là bảo bối.
Ngọc Khê nghĩ tới tiền, vội vàng quay người trở về tìm, nhưng nó chỉ còn lại kích
thước bằng quả trứng gà. Trên bãi cát cũng có không ít đá nhỏ, Ngọc Khê phải
phân biệt rất lâu mới tìm thấy. Nhìn vật thể sáp trước mắt, cô không dám dùng tay
cầm, sợ nó biến mất, cô rối rắm. Rõ ràng nhìn thấy bảo bối, nhưng cũng không
dám lấy.
Ngọc Khê đang ngẫm lại, thẻ tre ngọc lại xuất hiện. Ngọc Khê trợn tròn mắt, nhìn
thẻ tre ngọc bay đến trước vật thể sáp, chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi, tiền mất rồi.
Nhưng kỳ tích đã xảy ra, thẻ tre ngọc chạm vào vật thể sáp, không hề nuốt,
ngược lại trên thẻ tre lại hiện ra ba chữ: Long Diên Hương.
Sau đó thẻ tre ngọc trở về cơ thể Ngọc Khê. Ngọc Khê chớp chớp mắt, cô không
biết Long Diên Hương là gì, nhưng nhất định là thứ rất quý giá thì đúng rồi.
Vừa rồi thẻ tre ngọc không ăn Long Diên Hương, Ngọc Khê yên tâm lớn mật cầm
nó lên. Tốt lắm, nó không nhỏ đi. Cô thật cẩn thận cất nó đi, một lòng nghĩ đến
việc đi thư viện thành phố tra cứu.
Ngọc Khê xách túi, nhanh chóng chạy trở về. Tới gia môn thì đụng phải người, đặt
mông ngã ngồi trên mặt đất, đau chết cái mông cô rồi, mũi cũng đau. Cô
ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Niên Quân Mân, chỉ thấy Niên Quân Mân đang
cầm Long Diên Hương vừa rơi ra từ trong túi của cô.
——————–