Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 6: Năm Xưa



Ngọc Khê quýnh lên, vội vàng đứng dậy, giật lấy từ trong tay Niên Quân Mân, trợn

mắt, “Anh đi đường sao không nhìn cho kỹ vào”

Niên Quân Mân vẫn đang nghiên cứu vật giống sáp trong tay, đưa lên mũi ngửi

ngửi, đáy mắt có chút không chắc chắn.

Ngọc Khê cũng không để ý đến cái mông đau nữa, “Anh có phải là nhận ra Long

Diên Hương không”

Niên Quân Mân đầy bụng nghi hoặc, “Em biết nó là Long Diên Hương?”

Ngọc Khê giật mình vì lỡ lời, đáy mắt có chút hoảng loạn, “Em xem trên sách vở,

kỳ thật em cũng không chắc chắn, em đang muốn đi thành phố tra xem, rốt cuộc

anh có nhận ra không, nếu không nhận ra thì trả lại em”

Ngọc Khê nói xong không dám nhìn mắt Niên Quân Mân, cô chỉ cầu anh đừng hỏi

cô nữa, hỏi nữa nhất định sẽ lộ tẩy.

Niên Quân Mân nắm Long Diên Hương, đáy mắt lóe lên ánh sáng, nhiều năm

không gặp, nha đầu này có bí mật rồi, nghĩ đến trạng thái chung sống hiện tại,

anh thu hồi ánh mắt, “Anh chỉ thấy qua một lần, cũng không có thể xác định, anh

đi cùng em tìm người giám định xem sao”

Lời nói đến bên miệng Ngọc Khê nuốt trở vào, cô không quen biết ai, tuổi lại nhỏ,

đi thư viện cũng không biết bắt đầu tra từ đâu, có Niên Quân Mân đi cùng cũng

tốt, cô lấy Long Diên Hương về cẩn thận đặt vào túi, “Vâng”

Hai người trầm mặc đi được năm phút, tâm tư Ngọc Khê cuộn trào, cô cảm thấy

đây là cơ hội tốt để cải thiện quan hệ, cô không muốn thật sự đắc tội chết Niên

Quân Mân, vắt óc nghĩ đề tài, chợt lóe lên một ý, “Em nghe mẹ em nói, anh học

tập đặc biệt tốt, lấy thành tích xuất sắc thi vào trường quân đội đúng không?”

Biểu cảm Niên Quân Mân cứng đờ, ánh mắt phức tạp nhìn Ngọc Khê, anh không

thông minh bằng Ngọc Khê, ít nhất về mặt học tập không thể so với Ngọc Khê,

Ngọc Khê trời sinh là chất liệu để học tập, anh thì không phải, thành tích của anh

không ít là học bằng cách nhớ, hồi tưởng lại khoảng thời gian thống khổ nhất thời

trung học, sắc mặt Niên Quân Mân không được tốt.

Đến nỗi Ngọc Khê nhìn thấy, Niên Quân Mân không biết bị chạm vào dây thần

kinh nào bất đúng, sắc mặt đặc biệt đen, lập tức ngậm miệng, nhịn không được

nghĩ, cô thật sự đắc tội người ta quá nặng rồi, đến nỗi không muốn nghe cô nói

chuyện.

Ngọc Khê bước nhanh đi, nhất định phải kéo giãn khoảng cách với Niên Quân

Mân, cô sợ hãi quá, bây giờ trước sau không có người, Niên Quân Mân sẽ không

trả thù cô chứ, vừa nhớ tới cái cổ vừa mới lành lại đau.

Ngọc Khê theo thuyết âm mưu, cảm thấy Niên Quân Mân đi theo, chính là muốn

mượn cơ hội giáo huấn cô, lúc ở nhà, Niên Quân Mân không dám, cô mới phát

hiện, lá bùa hộ mệnh là mẹ kế này thật sự mạnh mẽ.

Niên Quân Mân ngước mắt, tốc độ của Ngọc Khê còn kém chút nữa là chạy rồi,

anh nhíu mày, nha đầu này không biết lại lên cơn điên gì, nghĩ đến sự lạnh nhạt

và chọc ghẹo từ lúc trở về, bây giờ đã rất tốt rồi, anh im lặng đi theo.

Vào đến khu thành thị, trái tim Ngọc Khê treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả về

bụng, có người rồi, Niên Quân Mân cũng không dám làm gì cô nữa, lúc này mới

thả chậm bước chân.

Nếu lúc đầu Niên Quân Mân còn đoán không ra ý tưởng của Ngọc Khê, bây giờ

cũng đã hiểu rõ, hối hận đến ruột gan xanh mét, lúc đó sao lại không chút nghĩ

ngợi động thủ, thảo nào gần đây cô không chọc ghẹo anh nữa, đây là sợ hắn rồi!

Ngọc Khê vốn dĩ khá nóng, nhưng luồng khí lạnh lẽo sau lưng khiến cô càng thêm

căng thẳng, người này chưa trả thù thành công, trong lòng đang nén giận đây mà!

Vừa nghĩ như vậy, Ngọc Khê cảm thấy, Niên Quân Mân không rộng lượng, nhớ

tới lúc nhỏ, những đứa trẻ trong thôn nhắc đến Niên Quân Mân đều có vẻ hơi sợ,

Ngọc Khê cảm thấy mình đã tìm ra sự thật rồi.

Nhưng bây giờ cô lại phiền muộn, cô muốn biết rốt cuộc Long Diên Hương là cái

gì, Niên Quân Mân nói tìm người giám định, cũng không biết có phải thật không.

Ngọc Khê đang nghĩ lung tung, cánh tay bị Niên Quân Mân tóm lấy, cô dựng tóc

gáy, phản xạ có điều kiện che gáy sau, chỉ thấy Niên Quân Mân mặt không cảm

xúc thu tay về, “Ngồi tuyến giao thông công cộng số ba”

Anh ta lạnh lùng để lại sáu chữ, sau đó đi trước một bước.

Ngọc Khê ngượng ngùng, cô cũng không nghĩ đến, sẽ trực tiếp bộc lộ ý tưởng

của mình như vậy, ở khu thành thị rồi, cô cũng không sợ Niên Quân Mân, xem ra

anh thật sự muốn tìm người giám định, cô ngoan ngoãn đi theo lên.

Xe buýt chạy hơn phân nửa thành phố mới tới được địa phương.

Ngọc Khê nhìn tấm biển treo, thật là đơn giản thô bạo, Tiệm Giám Định. Thế nào

cô lại không nghĩ đến địa phương này, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng sau

đó cô lại an ủi mình, cô chính là một tiểu nhân vật, không có bối cảnh, có bảo bối,

địa phương này cho dù cô có nghĩ đến cũng không dám đến.

Niên Quân Mân đã vào trong tiệm, Ngọc Khê vội vàng đi theo. Không nói khác,

Niên Quân Mân một thân quân trang vừa đứng trong đại sảnh, khí thế là một

chuyện, hơn nữa thật sự không có người nào lòng dạ đen tối, dám lừa gạt quân

nhân.

Gan của Ngọc Khê cũng lớn lên, tự nhiên không ít. Trong lòng cô cảm thấy, Niên

Quân Mân bất cẩu ngôn tiếu cũng là có chỗ tốt, nhìn người tiếp đón mà xem,

khách khí biết bao, vừa bưng trà vừa rót nước, thật cẩn thận.

Ngọc Khê nhìn bàn tay Niên Quân Mân đưa tới, hiểu ngay lập tức, cẩn thận lấy

long diên hương ra đưa qua.

Niên Quân Mân giao cho nhân viên tiếp tân, “Giám định một chút”

Người tiếp tân sửng sốt, hiển nhiên cũng là người từng thấy long diên hương,

“Vâng, xin hai vị chờ một lát”

Người tiếp tân đi rồi, Ngọc Khê không nhịn được lời nói, “Anh mới trở về, thế nào

lại biết tiệm này?”

Niên Quân Mân nhìn thẳng vào Ngọc Khê, “Em thật sự không biết?”

Ngọc Khê hơi ngơ ngác, “Em nên biết sao?”

Niên Quân Mân im lặng một lát, ngay lúc Ngọc Khê tưởng Niên Quân Mân sẽ

không nói, anh mở lời, “Những năm tháng đó cuộc sống khó khăn, dì Trịnh có

xuất thân không tốt lại càng như thế. Công điểm không nhiều lắm, lương thực cho

cũng không nhiều, còn phải nuôi sống anh, cho nên không ít lần lén lút bán trang

sức”

Ngọc Khê mở to mắt, nắm bắt trọng điểm, “Ngay lúc đó là bán trang sức ở tiệm

này sao?”

“Không phải, ngay lúc đó ở đây không có mặt tiền cửa hàng, bên này là chợ đen

ngay lúc đó”

Ngọc Khê sửng sốt, “Anh nhiều năm không trở về rồi, thế nào anh lại tìm chính

xác được tiệm này?”

Niên Quân Mân đang đấu tranh trong lòng, anh không muốn chôn vùi cái tốt của

dì Trịnh, cũng không hy vọng Ngọc Khê và dì Trịnh lại có mâu thuẫn, “Anh là nghe

dì Trịnh nói. Dì Trịnh gọi điện thoại có nhắc tới, nói là gặp lại cố nhân năm xưa

mua trang sức, còn mở tiệm”

Ngọc Khê đối diện với ánh mắt của Niên Quân Mân, trong lòng cuộn trào. Mẹ kế

rất ít khi gọi điện thoại cho Niên Quân Mân, vẫn luôn là thư từ, chỉ bởi vì viết thư

rẻ, duy nhất một lần gọi điện thoại cũng là gần đây.

Mẹ kế vì cái gì lại gặp cố nhân mua trang sức, đáp án đã rõ ràng, bởi vì mẹ kế lại

đến cầm cố trang sức rồi.

Niên Quân Mân tiếp tục nói: “Anh và dì Trịnh sinh sống hai năm, bà ấy có bao

nhiêu trang sức anh rõ nhất. Đã không còn thứ gì để bán, chỉ còn lại một nửa

thanh trâm ngọc, bởi vì là nửa thanh, không có ánh sáng, không đáng giá, cho

nên mới không cầm cố”

Trong lòng Ngọc Khê thùng thùng đập liên hồi, trâm ngọc đang ở trong thân thể

của em, vậy trong tay mẹ kế còn có trâm ngọc sao?

Giọng nói của Niên Quân Mân vẫn còn tiếp tục, “Những năm này anh cũng đã để

dành một ít tiền, vốn định đưa cho dì Trịnh, nhưng bà ấy không lấy”

Mặt Ngọc Khê trắng đi hai phần, em vẫn còn nhớ, đời trước em chính là nhìn thấy

Niên Quân Mân đưa tiền cho mẹ kế, hai người xô đẩy, em càng hiểu lầm mẹ kế

hơn, tưởng mẹ kế đã bán em, cho nên sau khi đi rồi, trong lòng vẫn còn oán hận

mẹ kế.

Nguyên lai là hồi sự như thế. Em nhất định phải làm chút gì đó cho mẹ kế, nếu

không làm chút gì, em sẽ không qua được cửa ải của chính mình.

Ngọc Khê nhìn chằm chằm vào Niên Quân Mân, “Có thể mua lại trang sức đã bán

đi không?”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.