Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 52: THIẾT LẬP MỤC TIÊU



Ngọc Khê chỉ về phía cổng trường, tim cô đập thùng thùng. “Có ánh đèn, qua đó

xem thử”

Trước cổng trường có ba chiếc xe cảnh sát dạng van. Những người bước xuống

từ xe chính là Viên Viện và mấy người bạn. Ngọc Khê mở to mắt, đếm từng

người, không thiếu một ai. Trái tim đang treo tận cổ họng cuối cùng cũng có thể

thả lỏng.

Xe chạy đi, hơn chục người đều rất mệt mỏi. Vài nam sinh còn bị thương trên

mặt, bầm tím sưng vù.

Ngọc Khê vội vàng chạy tới. “Viên Viện, các cậu bị làm sao vậy?”

Viên Viện có vẻ hơi mệt, nhưng mắt lại vô cùng kích động. Cô ấy kéo tay Ngọc

Khê. “Bọn tôi vừa làm một chuyện lớn, cậu đoán xem là gì?”

Đã có cả xe cảnh sát đến đây, nhất định không phải chuyện tốt. “Gặp phải cướp

à?”

Viên Viện xua tay. “Bất đúng, bọn tôi đã đào ra một băng nhóm buôn bán người,

tóm gọn cả ổ, lợi hại không!”

Ngọc Khê trợn tròn mắt, giọng cao lên. “Thật hả? Các cậu không bị thương chứ?”

Tiết Đình đảo mắt. “Đừng nghe cô ấy khoác lác. Đừng đứng trước cổng trường

hứng gió nữa, về rồi nói tiếp”

Trở lại ký túc xá, dưới ánh đèn, mọi thứ càng rõ ràng hơn. Quần áo của Viên Viện

và mấy người bạn đều hơi bẩn, điều duy nhất đáng ăn mừng là không ai bị

thương. Về đến phòng, Viên Viện và mọi người vội vàng thay quần áo, rửa mặt,

không có thời gian để kể chuyện. Mãi đến khi nằm trong chăn, họ mới phát ra

tiếng cảm thán thoải mái.

Viên Viện nhịn không được kể chuyện, nằm sấp nói: “Lần này nguy hiểm quá. Bọn

tôi hơn chục người, con gái nhiều, ai cũng trông khá ổn, nên vừa vào thị trấn đã bị

bọn chúng nhắm tới. May mắn là Tiểu Khê đã dặn dò bọn tôi rồi, bọn tôi cũng

không uống nước của người lạ, cũng không ăn đồ họ cho. Khi ra ngoài đều đi

cùng nhau mấy người. Bọn người kia thấy không có khả năng ra tay, nên đã nghĩ

ra cách khác”

Những điều này là do công an thẩm vấn sau này mới biết, nghĩ lại mà thấy sợ hãi.

Ngọc Khê: “Cách gì?”

Viên Viện vừa nói vừa khoa tay múa chân. “Một tiểu cô nương năm tuổi, nói là bị

lạc, nhờ bọn tôi đưa về nhà. Chuyện này mâu thuẫn ngay. Đã bị lạc rồi, làm sao

biết được vị trí nhà ở đâu? Bọn tôi liền cảnh giác, định đưa tiểu cô nương đến

đồn công an. Đúng lúc đó, một người đàn ông bước ra, ôm cổ tiểu cô nương, nói

là bố của bé. Bọn tôi còn chưa kịp phản ứng, người đã biến mất”

Lông tơ sau lưng Ngọc Khê dựng cả lên. Còn có thủ đoạn như vậy nữa sao? “Sau

này thì sao?”

Viên Viện rùng mình một cái. “Sau này, bọn tôi phát hiện bất đúng, liền mua vé xe

khách định đi. Hơn chục người đi cùng nhau thì vẫn tương đối an toàn. Nhưng

bọn tôi lại không cam lòng, những người này có vấn đề, nếu thật sự phạm pháp

thì phải bị trừng trị theo pháp luật. Cuối cùng, bọn tôi len lén đi báo cảnh sát”

Ngọc Khê sốt ruột muốn chết, hận không thể kéo Viên Viện lại. Cái nha đầu này,

cứ thích úp mở. “Đừng tạm nghỉ nữa, cậu muốn làm bọn tôi tức chết à?”

Viên Viện cười. “Công an thật sự đã bắt được một ổ, bắt sáu người, cứu được

tám đứa nhỏ và sáu cô gái. Nhưng từ lời khai của các cô gái, bọn tôi biết vẫn còn

thiếu bốn người. Công an sợ bọn tôi bị trả thù, cho nên bọn tôi đã phối hợp với

công an để dẫn rắn ra khỏi hang. Nghi phạm thật sự bị lừa, bọn chúng bám theo

bọn tôi trên xe đường dài, và bị bắt”

Ngọc Khê đoán: “Việc buôn bán này là băng nhóm, nhất định còn có thành viên ở

địa phương khác. Công an vì muốn bảo vệ an toàn cho các cậu, nên trước khi bắt

được tất cả mọi người, các cậu đã ở đồn cảnh sát suốt? Cho tới hôm nay, các cậu

mới trở về”

Viên Viện liên tục gật đầu. “Tiểu Khê, cậu lợi hại quá, đoán đúng hết rồi. Vụ án lần

này là xuyên tỉnh, mãi đến buổi chiều hôm nay hành động mới kết thúc, toàn bộ

nghi phạm đã bị bắt giữ và đưa về quy án”

Lòng Ngọc Khê nặng trĩu. “Hy vọng những người được cứu có thể có một khởi

đầu mới”

Lôi Âm nghiến răng. “Những người này thật đáng ghét. Chẳng lẽ bọn họ không

kết hôn sinh con, không làm cha làm mẹ sao? Làm như vậy thật là thất đức”

Ngọc Khê cắn môi. “Cho nên phải nâng cao ý thức phòng ngừa của mọi người,

đồng thời phải tuyên truyền việc buôn bán người là phạm pháp, phải tuyên truyền

kiến thức pháp luật”

Với điều kiện hiện tại, người không có văn hóa rất nhiều, còn chưa từng đi học,

lấy đâu ra ý thức pháp luật? Huống chi là những nơi hẻo lánh, họ cho tới bây giờ

còn không biết hành vi nào là phạm tội.

Chẳng sợ ba năm sau, kinh tế có xảy ra biến hóa long trời lở đất, điện thoại, máy

tính không còn mới lạ, điện thoại di động cũng không hề là cục gạch nữa, nhưng

người không có kiến thức, vẫn cứ không có kiến thức.

Tôi nằm trên gối, tôi phải cố gắng học tập, tôi phải viết một số kịch bản đề tài về

phương diện này, tuyên truyền pháp luật.

tieuhtml]

Tuy rằng mới là sinh viên năm nhất, tôi không có vốn, không có năng lực, không

phải là biên kịch nổi tiếng, sẽ không có người đầu tư cho tôi, nhưng tôi đã có mục

tiêu, có mục tiêu thì sẽ phải cố gắng.

Ký túc xá yên lặng rồi, mỗi người đều chưa ngủ, trong đầu đều có ý tưởng của

riêng mình, có người sẽ không rõ ràng như tôi, nhưng cũng đã gieo hạt giống, tự

mình trải qua, là sâu sắc nhất.

Ngày thứ hai khai giảng, tôi phát hiện, mấy người Viên Viện ham chơi, thái độ học

tập đã được chấn chỉnh, lên lớp không còn lơ đễnh nữa, chuyên tâm trí chí.

Hôm qua tôi đi ký túc xá nam tìm Vương Khải, lúc trở về, Tôn Khải bị chế giễu,

nhưng cũng đã quảng cáo được vest.

Buổi chiều thì có người đến đặt vest rồi, tổng cộng ba kiểu, mỗi kiểu hai cỡ, lấy

đều là chiều cao phổ thông, phần lớn mọi người đều có thể mặc, cảm ơn Thủ

Ảnh, nam sinh đều để ý dáng người, không có bao nhiêu là người mập.

Một buổi chiều, cho thuê ra một nửa, quần áo mới, vest nguyên bộ, còn phải kèm

cà vạt, tiền thuê đắt một ít, bốn tệ một ngày.

Đồ nữ về hàng mới, đều lấy quần áo mới, quần áo vốn có, rất ít người xem nữa,

ai cũng thích mặc đồ mới, quần áo mới bán chạy vô cùng.

Tối trở về ký túc xá, tôi nói: “Tôi định cuối tuần, xử lý một ít quần áo cũ, mua một

ít đồ mùa thu”

Lôi Âm: “Tôi đi cùng cậu”

“Cậu trông cửa hàng, hai đứa mình không thể đi hết, một mình tôi là có thể rồi”

Lôi Âm hơi thất vọng: “Được rồi”

Tôi lại xem sách một hồi, đợi mấy người Viên Viện lên giường, mới lấy giấy viết

thư mới mua ra, viết thư cho Niên Quân Mân, bởi vì phải kiểm tra thư tín, tôi viết

đều là chuyện nhà vụn vặt, trọng điểm viết về kinh nghiệm đi thành phố S, nhắc

đến việc muốn học phòng thân thuật.

Tôi xem kỹ một lần, xác nhận không có vấn đề, bỏ vào phong thư, sờ phong thư,

tôi thừa nhận, tôi hơi nhớ Niên Quân Mân rồi.

Vừa xác nhận quan hệ, chính là thời kỳ lên men ngọt ngào, vừa có chút mùi vị đã

chia xa, mùi vị rất nhạt, nhưng lại ấn tượng sâu sắc, mùi vị độc đáo, nếm được

rồi, lại càng nhớ.

Trở lại trên giường, lật ra hoài biểu đã mua, trong đó có một cái là tặng cho Niên

Quân Mân, khóe miệng cong lên, món quà đầu tiên tôi tặng, rất mong chờ phản

ứng của Niên Quân Mân.

Niên Quân Mân cũng đang viết thư, tai nóng lên, cười ngọt ngào, Tiểu Khê nhớ

anh ấy rồi, chính là tự tin như vậy.

Khi chưa gặp mặt, anh ấy có thể chịu đựng, sau khi gặp mặt, mỗi ngày đều nhớ,

sau khi xác nhận quan hệ, phần nhớ nhung này thấm tận xương, muốn khắc vào

trong xương cốt, từ thói quen biến thành bản năng.

Anh ấy nhớ Tiểu Khê rồi, sự xảo quyệt khi trêu chọc, sự nhút nhát khi sợ hãi, sự

kích động khi vui vẻ, cô ấy hay thay đổi, đều ngưng đọng lại trong đầu.

Anh ấy lấy cái hộp từ trong ngăn kéo ra, sờ cái hộp dài hẹp, hơi không chắc chắn,

Tiểu Khê sẽ không thích chứ, phần quà đầu tiên này rất nặng.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi và Lôi Âm đi căn tin, Lôi Âm chỉ vào cái bàn phía

trước, giọng điệu lộ ra nghi hoặc: “Lý Miêu Miêu?”

Tôi sửng sốt, cô gái phía trước, đã trang điểm, tóc cũng uốn xoăn, thời tiết đã

lạnh rồi, còn mặc váy, điều bắt mắt nhất, là một cái bọc nhỏ tinh xảo.

Tôi không có túi xách, nhưng Lôi Âm có, còn không ít, các loại nhãn hiệu bọc nhỏ,

tôi cũng học tập, nhận biết không ít, không rẻ, một cái túi phải hơn hai trăm tệ, là

tiền lương nửa tháng của người ta.

Lý Miêu Miêu nóng lòng muốn đem hết đồ đạc đáng tiền cho tới trên người, tự

mình trang điểm lộng lẫy, nói trắng ra, là cực kỳ thiếu tự tin.

Tôi kéo Lôi Âm đi đến bàn khác, Lý Miêu Miêu lại đứng dậy: “Lữ Ngọc Khê, cậu

trốn tôi, lời đồn là do cậu truyền ra”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.