Ngọc Khê cười nhẹ một tiếng, tin đồn về Lý Miêu Miêu cũng không ít. Từ lúc khai
giảng trở lại, bất kể là ở căng tin hay thư viện, hễ có người khoa diễn xuất ở gần
là lại truyền tai nhau tin đồn về Lý Miêu Miêu.
Lý Miêu Miêu giành được một vai diễn, sinh viên năm nhất ngoài Vương Điềm
Điềm ra thì chính là cô ta. Vương Điềm Điềm, người sáng suốt vừa nhìn là biết
ngay có quan hệ, có bối cảnh, nên mọi người sẽ không công khai ghen tị.
Lý Miêu Miêu thì khác biệt, một đứa nhà quê, ngoại hình không phải tốt nhất,
chuyên môn cũng không phải giỏi nhất, dựa vào cái gì mà lại giành được vị trí
đầu?
Kỳ thật nếu Lý Miêu Miêu không đắc ý, mọi người cũng chỉ ghen tị chút thôi, thật
sự sẽ không truyền tin đồn bậy bạ.
Nhưng Lý Miêu Miêu lại thiếu tự tin, không tìm kiếm sự tự tin từ chuyên môn,
ngược lại còn khoe khoang, cái vẻ đắc chí hả hê đó đã gây thù chuốc oán.
Ngọc Khê nhìn Lý Miêu Miêu một cái, cô ta đang ăn cơm một mình, đây là bị cô
lập rồi.
Lý Miêu Miêu bị cô lập, hoàn toàn là do tự cô ta làm, bĩu môi, nhìn đôi mắt Lý
Miêu Miêu đang đảo qua đảo lại, đây là cố ý kéo đến căng tin chờ cô đây mà!
Ngọc Khê cười chế nhạo, “Cô thật là kỳ quái, có tin đồn mà không lấy chứng cứ
chứng minh bản thân, cô tìm tôi cắn lung tung cái gì? Kỳ thật tin đồn là thật đúng
không, cô muốn cắn tôi, chỉ là để làm rối loạn tin đồn thôi”
Lý Miêu Miêu mím môi, Lữ Ngọc Khê đoán đúng rồi. Hôm qua, cô ta từ đoàn làm
phim trở về, Vương Điềm Điềm không ở ký túc xá, đi đóng phim rồi. Những người
trong ký túc xá đối xử với cô ta bằng thái độ khó chịu, thậm chí còn không thèm
chỉ cây dâu mắng cây hòe nữa, mà sỉ nhục cô ta ngay trước mặt.
Cô ta đã suy nghĩ cả đêm, mới nghĩ tới được cách này. Lữ Ngọc Khê khá nổi
tiếng, kéo Lữ Ngọc Khê xuống nước, nhất định có thể chuyển hướng tin đồn. Phát
hiện ánh mắt hoài nghi đang chuyển sang mình, cô ta trừng mắt nhìn, “Cô làm rồi
còn không dám thừa nhận, tôi biết, cô ghen tị với tôi. Chúng ta đều từ nông thôn
ra, tôi giành được vai diễn, cô không cam lòng, nhưng chúng ta là bạn bè mà, cô
thật sự muốn làm tổn thương tình bạn của chúng ta sao?”
Ngọc Khê làm động tác nôn mửa, “Xin cô đừng vũ nhục từ ‘tình bạn’, cảm ơn.
Buông tha cho tình bạn đi, nó vô tội lắm. Với lại, bịa chuyện cũng dùng chút đầu
óc đi. Tôi ghen tị cô cái gì? Tôi không phải khoa diễn xuất, cảm ơn. Não là thứ tốt,
xin hãy nhớ mang theo khi ra cửa”
Mặt Lý Miêu Miêu trắng bệch, cô ta đã quên mất, Ngọc Khê không phải khoa diễn
xuất. Thấy tiếng bàn tán lớn hơn, có cả tiếng cười nhạo, lòng cô ta hoảng loạn,
cắn chết lời nói, “Chính là cô ghen tị với tôi, thấy tôi ăn cơm với anh Hoàng
học trưởng, nên mới truyền tin đồn vu oan cho tôi”
Ngọc Khê cười nhạo một tiếng, cô thật sự đã đánh giá cao Lý Miêu Miêu rồi.
Lâu như vậy rồi, chiêu trò vẫn không hề thay đổi.
Đồng thời, trong lòng càng thêm bực bội. Cô tiến sát Lý Miêu Miêu, giọng sắc lạnh
nói: “Cô luôn xem tôi là quả hồng mềm để nắn bóp, bị người ta ức hiếp thì tìm
tôi trút giận, muốn tẩy trắng cũng tìm tôi. Lý Miêu Miêu, muốn cô nhớ lâu, đánh
một lần là không được. Muốn cơ bắp ghi nhớ, phải đánh cô thêm vài lần mới
được”
“Chát!” Một bạt tai đánh tới. Ngọc Khê cũng không phải trút giận, mấy lần rồi,
nếu không cho Lý Miêu Miêu một bài học, người này cứ như chó, vừa buông
móng vuốt là quên ngay.
Lý Miêu Miêu ôm một bên mặt, “Cô, cô dám đánh tôi?”
Ngọc Khê xoa lòng bàn tay, “Cô còn dám nắn bóp tôi cơ mà, sao tôi lại không dám
đánh cô? Tôi xem như đã hiểu rõ rồi, cô là loại chỉ nhớ ăn không nhớ đòn. Tôi
cũng không tin, còn không đánh cho cô phục được”
Tiện tay, Ngọc Khê lại tặng thêm hai bạt tai nữa, đánh cho Lý Miêu Miêu choáng
váng. Cơn đau kịch liệt khiến Lý Miêu Miêu tức điên lên. Ngày mai cô ta còn phải
đi thử vai, hoàn toàn quên mất kế hoạch, trừng mắt nhìn Ngọc Khê, tự mình làm
lộ hết mọi chuyện.
Ngọc Khê nhe hàm răng trắng, chỉ vào xung quanh, “Này, đừng mắng nữa, nhìn
xung quanh xem”
Lời nói của Lý Miêu Miêu im bặt, cô ta ôm mặt chạy đi.
Ngọc Khê đánh sảng khoái, kéo Lôi Âm đang ngây người đi mua bữa sáng.
Ngọc Khê nổi tiếng trong trường vì cửa hàng cho thuê, trong mắt mọi người, cô là
nữ sinh khóa dưới đầy nghị lực, lại xinh đẹp, mọi người khá có hảo cảm.
Nhưng hôm nay, ôi chao, con gái cũng có thể ngầu như vậy sao. Nhìn động tác
bạt tai kia xem, thật phóng khoáng, còn “ký ức cơ bắp” nữa chứ, quá tàn nhẫn!
Các nam sinh huýt sáo, các nữ sinh nhịn không được nhìn Ngọc Khê thêm vài lần,
có chút buồn bã, tại sao lại không phải là con trai chứ!
Ngọc Khê mua bữa sáng. Lôi Âm xoa mặt Ngọc Khê, “Tôi thấy cậu càng lúc càng
bạo lực đấy nhé. Hồi mới nhập học, cậu còn dùng miệng lưỡi cay độc để chửi
người, giờ thì không thèm nghe nữa, động thủ luôn”
baphtml]
Ngọc Khê uống cháo, “Thời gian của tôi quý giá, lãng phí vì những người không
cần thiết thì quá phí. Cậu xem, động thủ giải quyết nhanh biết mấy, tự họ bại lộ
luôn, đỡ tốn thời gian cãi cọ”
Lôi Âm liên tục gật đầu, ánh mắt sùng bái, “Cậu đã mở ra cánh cửa tân thế giới
cho tôi rồi. Này, nếu tôi đánh mẹ ruột cậu, cậu sẽ không đánh tôi chứ!”
Ngọc Khê lườm nguýt, “Sẽ không. Yên tâm đi. Nói không chừng, tôi còn dẫn cậu
đi ăn một bữa ngon nữa ấy chứ”
Lôi Âm, “Được rồi, có thánh chỉ của cậu, tôi có bảo kiếm Thượng Phương rồi. Tôi
nói cậu nghe, tôi đã sớm muốn đánh bà ta rồi”
Ngọc Khê nháy mắt, “Tôi thấy chúng ta nên học vài chiêu phòng thân. Không nói
là để phòng người xấu, mà đánh nhau gì đó, tôi thấy cũng không tệ”
Lôi Âm uống canh bị sặc, “Khụ khụ, khụ, đồng chí, cậu định đi theo con đường
đánh nhau chuyên nghiệp à!”
Ngọc Khê mím môi cười nhẹ, “Đúng thế. Cậu nói xem, nếu đụng phải đối thủ
cứng cựa, đánh nhau không thắng, ngược lại bị đánh, thì buồn biết mấy”
Lôi Âm ngây ngốc, “Cậu, cậu, cậu còn nghiện đánh nhau nữa cơ à”
Ngọc Khê cười ha ha, “Trêu cậu thôi, nhưng phòng thân thì cần phải học đấy”
Lôi Âm cũng cười, “Tôi cũng học”
Ngọc Khê không nghĩ đến, cô đại phát thần uy ở căng tin, còn mang lại không ít
việc kinh doanh cho cô, nhất là những người khoa diễn xuất nhìn không quen Lý
Miêu Miêu.
Ngọc Khê có chút đồng tình với Lý Miêu Miêu. Lý Miêu Miêu mà biết được, nhất
định sẽ hộc máu.
Đếm khoản thu nhập một ngày, Ngọc Khê sờ cằm, cô hình như đã phát hiện ra
một con đường làm giàu ghê gớm.
Vài ngày sau đó, tin đồn về Lý Miêu Miêu càng nhiều hơn, ngược lại nhân duyên
của Ngọc Khê lại tốt hơn, không ngừng có nữ đồng học mang đồ ăn đến tặng cô.
Ngọc Khê, “???”
Thời gian trôi qua rất nhanh trong những lời đồn đại, chớp mắt đã đến thứ Bảy.
Buổi sáng, Ngọc Khê ngồi xe buýt, đi đến nơi nào đó dạo quanh, quần áo ở chợ
đồ cũ quá rẻ, không bán được giá.
Cô chuyển sang chợ quần áo, chợ quần áo có vài cái, cuối cùng cô chọn cái gần
trường nhất.
Buổi chiều, Ngọc Khê mang theo quần áo đến đó, nộp phí thuê chỗ, tìm gần cây
cầu có dòng người đông nhất. Vừa móc quần áo ra, đã có người đến hỏi mua.
Cô rất tự tin với số quần áo trên tay. Đây là đồ chị họ đưa cho cô, đều là hàng đã
chọn lọc, cho thuê vài lần, nhưng vẫn còn bảy phần mới.
Chẳng sợ giá đặt cao, nhưng quầy hàng vẫn chật kín người. Những người quanh
năm đến chợ mua quần áo đều không ngốc, tốt xấu liếc mắt một cái là nhìn ra
ngay.
Một bao quần áo, rất nhanh đã bán được hơn nửa. Nửa giờ sau, chỉ còn lại ba bộ,
người mua còn tranh giành nhau.
Từ phía sau đám người, một người phụ nữ chen vào, dáng người vạm vỡ, một
phen giật lấy một chiếc váy, chống nạnh, “Chiếc váy này tôi lấy!”
Những người mua khác kiêng dè vóc dáng đó, liền lui xuống.
Ngọc Khê nheo mắt, Đại Thủ Đô đúng là thần kỳ, chuyện này cũng có thể đụng
phải!
——————–