Trong túi của Niên Quân Mân có một xấp tiền mệnh giá một trăm tệ và một phong
thư. Ngọc Khê nhìn qua cũng đoán được ít nhất phải có 5000 tệ. Đây quả là một
số tiền lớn! Cô nhớ từng nghe mẹ kế nói lương của Niên Quân Mân mỗi tháng chỉ
hơn hai trăm tệ. Để tích cóp được 5000 tệ, ít nhất anh phải mất ba năm trời.
Hơn nữa trong ba năm đó, Niên Quân Mân còn phải ăn tiêu dè sẻn hết mức mới
có thể để dành được.
Ngọc Khê nhớ mẹ kế từng kể, Niên Quân Mân có mấy người ông nuôi rất tốt,
nhưng anh không bao giờ yên tâm thoải mái tiêu tiền của các bậc trưởng bối,
cũng sẽ không mở miệng xin tiền các ông ấy để tiêu xài.
Số tiền trong túi này, hẳn là toàn bộ tiền tiết kiệm của Niên Quân Mân.
Ngọc Khê nắm chặt cái túi, lấy lá thư ra đọc. Trong thư không có lời nào thừa thãi,
chỉ nói số tiền này là để bà nội làm phẫu thuật, tuy không nhiều nhưng anh cũng
muốn góp một phần sức lực.
Ngọc Khê không làm chủ được chuyện này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn tàu chầm
chậm lăn bánh, cô mím chặt môi đi về phía bệnh viện.
Tại bệnh viện, ông nội đã về nhà nghỉ ngơi, bà nội đang trò chuyện rôm rả với bà
lão giường bên, mẹ kế ngồi một bên cạnh.
Ngọc Khê bước vào, bà cụ Lữ ngừng câu chuyện, hỏi: “Khê Khê, Quân Mân đi rồi
hả con?”
Ngọc Khê đưa cái túi cho mẹ kế, trả lời bà nội: “Dạ đi rồi ạ”
Trịnh Cầm cầm cái túi, ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là túi của Quân Mân sao? Nó
để quên à?”
Ngọc Khê ngồi xuống mép giường bệnh: “Mẹ mở ra xem sẽ biết”
Trịnh Cầm nghi hoặc mở túi ra, tay run lên không cầm chắc khiến cái túi rơi xuống
đất. Bà cụ Lữ nhìn con dâu vẻ ghét bỏ. Con dâu bà cái gì cũng tốt, chỉ có một
điểm không tốt là không giấu được chuyện trong lòng.
Bà cụ Lữ với tay nhặt cái túi lên, sắc mặt cũng thay đổi, trừng mắt nhìn con dâu:
“Chuyện này là thế nào?”
Trịnh Cầm cũng ngớ người, rất sợ bị mẹ chồng mắng. Vì chuyện của mụ “Tạt
Axit” mà hai tối nay bà bị mẹ chồng giáo huấn không ít: “Con. con cũng không
biết, con thật sự không biết mà!”
Bà cụ Lữ hiểu tính con dâu, xem ra đây là chủ ý của Niên Quân Mân. Bà lão
không biết nhiều chữ, đưa lá thư cho Ngọc Khê: “Đọc cho bà nghe xem nào”
Ngọc Khê đã xem qua một lần rồi nên đọc rất trôi chảy, không vấp váp, chỉ vài câu
ngắn gọn cô đọc một mạch là hết.
Bà cụ Lữ trầm mặc, nhưng ánh mắt không nhịn được mà liếc nhìn cháu gái. Câu
cuối cùng của Niên Quân Mân có ý gì đây? Bà trở thành bà nội của Niên Quân
Mân từ bao giờ thế? Thằng nhóc này tâm cơ cũng không ít đâu nhé.
Đây là gián tiếp nói cho bà biết, cậu ta sẽ không từ bỏ ý định.
Ngọc Khê bị bà nội nhìn đến mức mất tự nhiên: “Bà nội, sao bà nhìn cháu như
thế?”
Bà cụ Lữ u sầu mở miệng: “Bà đang nghĩ, cô cháu gái lớn của bà sau này không
biết sẽ hời cho cái thằng nhóc thối nào đây”
Đời trước Ngọc Khê luôn bị người ta tính kế, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà
tìm bạn trai. Giờ sống lại, cô đối với chuyện tình cảm vẫn chậm tiêu như cũ.
Hiện tại nghe bà nội nói vậy, nhất thời cô có chút ngẩn người, sao tự nhiên lại
nhảy sang đề tài này?
Trịnh Cầm hoàn hồn, rầu rĩ nhìn số tiền trong túi: “Mẹ, số tiền này con sẽ gửi trả
lại cho Quân Mân”
Bà cụ Lữ rối rắm. Tình hình trong nhà hiện tại, làm phẫu thuật xong là sạch tiền,
còn chi phí trị liệu về sau nữa, đều cần dùng đến tiền. Số tiền này đến quá kịp
thời, nhưng nếu cứ thế mà dùng, bà cụ Lữ lại không cam lòng. Cứ cảm giác dùng
tiền rồi là ngầm thừa nhận cháu rể vậy, trong lòng thấy ấm ức.
Trịnh Cầm nhìn con gái. Con gái sắp vào đại học, học phí một năm không hề nhỏ.
Tuy có trợ cấp nhưng vật giá leo thang, chi phí sinh hoạt hàng tháng rất cao, lại
còn phải lo trị bệnh cho mẹ chồng. Bà quyết tâm: “Mẹ, số tiền này coi như chúng
ta vay nó, con sẽ viết giấy nợ cho Quân Mân, sau này từ từ trả”
noihtml]
Bà cụ Lữ nhắm mắt lại, rồi mở ra: “Được, số tiền này tính là vay, nhất định phải
nói cho rõ ràng”
Trái tim Ngọc Khê vất vả lắm mới nhẹ nhõm được một chút, giờ áp lực lại đè
nặng. 5000 tệ đối với gia đình cô là con số thiên văn. Cô không nghĩ mình có vận
may nhặt được Long Diên Hương thêm lần nào nữa.
Cho nên vẫn phải làm việc thực tế thôi. Ngọc Khê cẩn thận hồi tưởng xem làm
cách nào để kiếm tiền nhanh hơn.
Mãi cho đến khi ông nội tới thay ca cho mẹ kế, cô vẫn chưa nghĩ ra cách kiếm tiền
nhanh chóng, trên đường về nhà cô cứ bứt rứt vò đầu bứt tai.
Trịnh Cầm nhịn mấy lần cuối cùng không nhịn được nữa, đau lòng nói: “Tiểu Khê,
đừng vò tóc nữa con, con xem tóc rụng bao nhiêu rồi kìa, con gái thì mái tóc quan
trọng lắm đấy”
Ngọc Khê cúi đầu nhìn, mười mấy sợi tóc nằm trong tay, cô vội ném đi, cười
ngượng ngùng.
Sắp về đến cửa nhà, thím Ngô hàng xóm nhìn thấy Ngọc Khê liền cười tươi rói
bước ra: “Mẹ Ngọc Khê này, chuyện của hai đứa nhỏ thành rồi, trái tim cô cũng có
thể bỏ xuống được rồi đấy”
Sau đó thím lại quay sang nói với Ngọc Khê: “Tiểu Khê à, con rốt cuộc cũng hiểu
được nỗi khổ tâm của người làm mẹ rồi. Bé ngoan, chờ con kết hôn, thím nhất
định sẽ đi ăn cỗ”
Ngọc Khê có chút choáng váng, sao cô nghe mãi mà không hiểu thím Ngô đang
nói gì thế này? Cô quay đầu nhìn mẹ kế.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trịnh Cầm lại nổi giận: “Chị dâu, chị nghe lời này ở đâu ra thế? Ngọc Khê nhà em
sắp vào đại học, làm gì có chuyện kết hôn”
Thím Ngô ý thức được có vấn đề: “Nhưng mọi người đều đang đồn ầm lên kia
kìa, nói nhà cô đã nhận cả sính lễ rồi”
Trịnh Cầm tức đến run người, nghĩ đến lời mẹ chồng nói, bà hận không thể tự tát
mình một cái: “Là ai truyền tin đồn thất thiệt thế? Đây chẳng phải là phá hoại
thanh danh con gái tôi sao?”
Thím Ngô nghi hoặc: “Tiểu Khê thật sự không kết hôn à?”
Trịnh Cầm: “Đương nhiên là thật rồi. Chị dâu, hai nhà chúng ta thân thiết bao
nhiêu năm nay, nếu Tiểu Khê kết hôn, em nhất định sẽ tự mình sang báo tin cho
chị chứ!”
Mặt thím Ngô biến sắc: “Thế thì hỏng rồi, hiện tại cả thôn đều đồn ầm lên, nói có
sách mách có chứng, còn bảo là đưa cả một xấp tiền mệnh giá một trăm tệ nữa
cơ!”
Mặt Ngọc Khê đen lại, không cần nghĩ cũng biết là ai. Trừ mụ mẹ kế của Lý Miêu
Miêu ra thì không còn ai khác. Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Mụ “Tạt Axit” trên tay cầm nắm hạt dưa, phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, giọng
điệu chanh chua: “Ô kìa, Ngọc Khê đã về rồi đấy à? Khi nào thì cưới thế, để
chúng tôi còn đến hưởng chút không khí vui mừng chứ”
Trịnh Cầm chỉ thẳng mặt mụ ta: “Bà ngậm cái miệng thối của bà lại cho tôi! Bà
chọc tức mẹ chồng tôi ngất xỉu, tôi còn chưa có thời gian đi tìm bà tính sổ đâu,
giờ bà còn dám hắt nước bẩn lên người con gái tôi à? Xem tôi có xé nát cái
miệng bà ra không!”
Mụ “Tạt Axit” nhổ toẹt một cái: “Đừng có ở đó mà ra vẻ mẹ ruột tình thâm nữa,
nhìn mà phát tởm. Còn có mặt mũi đòi xé miệng tao à? Phi! Tao mới phát hiện ra
nhé, người ác độc nhất chính là mày đấy!”
Mặt Trịnh Cầm trắng bệch, hoảng loạn nhìn con gái, rất sợ con gái bị châm ngòi ly
gián.
Trong lòng mụ “Tạt Axit” hả hê vô cùng. Cùng một thôn, cùng là phận mẹ kế, dựa
vào cái gì mà bà ta thì bị người ta chỉ trỏ nhổ nước bọt, còn Trịnh Cầm lại có tiếng
thơm chứ?
Ngọc Khê vốn dĩ cũng rất tức giận, nhưng cô không còn là cô bé mới lớn bồng bột
của kiếp trước nữa. Cô đưa tay nắm lấy tay mẹ kế: “Mẹ, đừng giận, bà ta chính là
đang ghen tị với mẹ đấy. Ghen tị mẹ có thanh danh tốt, ghen tị mẹ có tấm lòng
thiện lương. Bởi vì có mẹ làm tấm gương tương phản nên mới soi rõ sự ác độc
của bà ta”
Trịnh Cầm ngẩn người. Con gái đúng là người có văn hóa, nói năng văn vẻ mà
còn đau hơn cả chửi bới, đâm thẳng vào tim đen người ta. Quay đầu nhìn lại,
mặt mụ “Tạt Axit” đã tức đến méo xệch. Trong lòng Trịnh Cầm thấy thoải mái hẳn.
Mụ “Tạt Axit” nghiến răng: “Phi! Sính lễ cũng nhận rồi, còn giả vờ giả vịt cái gì
nữa”
Ngọc Khê bắt được trọng điểm, nheo mắt lại: “Ai nói cho bà biết là nhà tôi nhận
sính lễ?”