Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 270: Danh Sách Sách



Ngọc Khê tiếp lời: “Hơn nữa cho dù không tìm thấy, họ có thể chuyển hướng mục

tiêu sang nhà chúng ta. Thà giếc lầm còn hơn bỏ sót, chỉ cần đồ vật còn đó,

sớm muộn gì cũng tìm ra được”

Trịnh Mậu Nhiên nhìn Ngọc Khê: “Thông minh”

Trịnh Cầm không hiểu: “Tại sao không hại chết ông sớm hơn!”

Trịnh Mậu Nhiên hứng thú nhìn Ngọc Khê: “Cháu nói đi”

Ngọc Khê đáp: “Bởi vì kẻ đứng sau Trương Mân Hà đi theo đến thành phố G,

muốn dựa vào Trịnh Mậu Nhiên để phát triển nên không nỡ ra tay. Lại thêm không

có manh mối gì nên vẫn luôn án binh bất động. Rõ ràng có một biện pháp an toàn

nhất, tự nhiên họ không muốn mạo hiểm. Họ cũng sợ một lần không thành, toàn

bộ kế hoạch sẽ hủy trong chốc lát”

Trịnh Mậu Nhiên nhìn Trịnh Cầm: “Hiểu chưa?”

Trịnh Cầm rất thích ánh mắt này của Trịnh Mậu Nhiên, giống như đang dạy bà

vậy: “Ông có thể đi rồi”

Trịnh Mậu Nhiên sảng khoái đứng lên: “Trịnh Quang Diệu, tôi sẽ công bố thân

phận của cậu ta”

Nói xong, Trịnh Mậu Nhiên dẫn theo trợ lý Nhiễm rời đi.

Ngọc Khê đuổi theo, trước khi Trịnh Mậu Nhiên lên xe bèn hỏi: “Ông đã xác định

mục tiêu là Hằng Xa phải không?”

Trịnh Mậu Nhiên không quay đầu lại: “Muốn biết thì bảo mẹ cháu mời ta ăn cơm.

Nhờ phúc của cháu mà ta tra được không ít thứ đấy!”

Ngọc Khê: “”

Ánh Trăng Dẫn Lối

Cho nên sau này cô đừng mong moi được bất cứ thứ gì từ ông ta phải không?

Nhưng cũng có thể từ lời nói của Trịnh Mậu Nhiên mà biết được, trực giác của cô

không sai, chính là Hằng Xa. Chỉ không biết Duyệt Huy là quân cờ hay là gì.

Trịnh Mậu Nhiên không nói cho cô thì cô cũng có thể tự tra, cô có thể bắt đầu tra

từ hướng Từ Hối.

Ngọc Khê xoay người, hỏi Ngọc Chi: “Em đi theo ra đây làm gì?”

Ngọc Chi cười hì hì: “Chị, hỏi chị chuyện này”

Ngọc Khê nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Ngọc Chi vẫy vẫy tay: “Chị lại đây chút đi”

Ngọc Khê phối hợp cúi người xuống, miệng lầm bầm: “Chuyện gì mà thần bí thế”

Ngọc Chi: “Chuyện hôm nay em nghe không hiểu lắm. Chị kể đầu đuôi cho em

nghe đi!”

Ngọc Khê đứng thẳng người, xoa đầu Ngọc Chi: “Nhóc con, biết nhiều như vậy

làm gì?”

Ngọc Chi bĩu môi: “Nhóc con cũng có quyền được biết mà. Với lại em đâu phải trẻ

con mấy tuổi, chị cứ kể cho em đi, em không dám đi hỏi mẹ đâu, cầu xin chị đấy”

Ngọc Khê nheo mắt: “Tại sao em phải biết? Hả?”

Ngọc Chi: “Để tránh bị Trịnh Mậu Nhiên lừa chứ sao, ông ấy nhìn em nhiều lần

lắm đấy. Chị cứ kể cho em đi!”

Ngọc Khê nhìn Ngọc Chi đang cười tủm tỉm. Sau khi thân thiết với đứa nhỏ này,

cô cũng không giấu giếm tâm tính. Đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nó tinh ranh lắm.

Thằng nhóc này nói không sai, sớm muộn gì cũng sẽ biết toàn bộ, cô bèn kể cho

Ngọc Chi nghe.

Ngọc Chi nghe xong: “Hóa ra là như vậy. Chị ơi, bên ngoài lạnh lắm, về phòng

thôi”

Ngọc Khê nhìn Ngọc Chi chạy nhanh về phòng, lắc đầu, cô nghĩ nhiều rồi, đây

vẫn chỉ là tâm tính trẻ con thôi.

Hôm nay định trước là một ngày không yên bình. Trịnh Mậu Nhiên đi chưa được

bao lâu, hơn hai giờ chiều, Trịnh Quang Diệu vô cùng chật vật tìm tới. Không mở

cửa, cậu ta cứ đập cửa ầm ầm.

Trịnh Cầm không muốn lại trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của người trong

thôn, chỉ đành mở cửa cho người vào.

Ngọc Khê ngồi một bên, nhìn Trịnh Quang Diệu ngồi xổm trên mặt đất khóc. Dáng

người mập mạp ngồi thụp xuống, đầu cũng rụt lại, khóc năm sáu phút mà không

hề có ý dừng lại.

Trịnh Cầm nghe phiền: “Câm miệng, cậu tìm tôi làm gì?”

Trịnh Quang Diệu vuốt nước mắt ngẩng đầu: “Ba. nấc. tôi không phải con ruột

của ba, sao có thể chứ? Chị, chúng ta cùng nhau lớn lên, không phải thật đúng

không?”

Ngọc Khê nhìn khuôn mặt ngày càng sưng của Trịnh Quang Diệu, nghĩ đến tình

trạng sức khỏe của cậu ta, cũng thấy thật đáng thương.

danh-sach-sachhtml]

Trịnh Cầm đối với Trịnh Quang Diệu không có thù hận, nhìn cậu ta đáng thương

hề hề cũng thấy không đành lòng, cố gắng giữ giọng bình thản: “Là thật, tôi tin

Trịnh Mậu Nhiên đã đưa ra bằng chứng tuyệt đối”

Trịnh Quang Diệu ngồi bệt xuống đất, gục đầu: “Tôi chỉ là không muốn tin, tôi cái

gì cũng không còn”

Trịnh Cầm lần đầu tiên đối mặt với một người đàn ông khóc lóc thảm thiết như

vậy: “Cậu cũng đừng quá đau khổ, ít nhất cậu cũng tìm được cha mẹ ruột rồi”

Trịnh Quang Diệu kích động: “Cha mẹ ruột chó má, năm đó đem tôi đổi lấy lương

thực, hiện tại sống khổ quá, chỉ vì tiền thôi. Tôi không thể có con, thân thể hỏng

rồi, họ cũng có lỗi, đều là tại họ”

Ngọc Khê vừa nghe liền biết cậu ta đã biết tình trạng sức khỏe của mình. Trịnh

Mậu Nhiên thật sự tàn nhẫn, một lần đánh sập toàn bộ hy vọng của Trịnh Quang

Diệu. Cũng may Trịnh Quang Diệu ngốc, tâm tư đơn giản, đổi lại là người khác

chắc đã sớm nhảy lầu rồi.

Trịnh Cầm biết mình nói lỡ lời nên không lên tiếng nữa, nhưng Trịnh Quang Diệu

cứ khóc mãi, ăn vạ trên mặt đất không chịu đi. Cũng không thể ăn vạ ở nhà bà

mãi được!

Ngọc Khê nghe tiếng khóc mà đau cả đầu: “Trịnh Mậu Nhiên thu hồi hết tài sản rồi

à?”

Trịnh Quang Diệu vừa khóc vừa nói: “Nhà cửa, xe cộ ở thành phố G đều không

phải của tôi. Tiền tiết kiệm cũng bị đóng băng rồi. Nhà ở thủ đô cũng không còn.

Tên tôi đứng tên bất động sản nào cũng không có, cái gì cũng không còn, cái gì

cũng không”

Ngọc Khê nghe một hồi mới hỏi: “Công ty đâu, công ty cậu thành lập sau này

đâu?”

Trịnh Quang Diệu nín khóc, lau mũi: “Hình như. hình như không nhắc tới”

Trịnh Quang Diệu xác nhận lại đúng là không nhắc tới, liền nhảy dựng lên từ dưới

đất, chạy nhanh ra ngoài. Chạy đến cổng lớn lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào

chiếc ô tô nhỏ của nhà họ Lý, rồi xoay người đi sang nhà bên cạnh.

Ngọc Khê: “”

Trịnh Cầm đi theo: “Sẽ không làm loạn lên chứ!”

Ngọc Khê: “Không biết nữa”

Trịnh Cầm nghi hoặc: “Tại sao Trịnh Mậu Nhiên không nhắc tới công ty?”

Ngọc Khê nghĩ đến Vương Thù: “Có hai khả năng. Thứ nhất, ngay từ đầu Trịnh

Quang Diệu đã bị lừa, công ty vốn không phải của cậu ta. Thứ hai, công ty đã

thành cái vỏ rỗng, có nhắc tới hay không cũng vô dụng”

Trịnh Cầm: “”

Mười phút sau, từ cổng lớn Ngọc Khê nhìn thấy Lý Miêu Miêu ăn mặc chỉnh tề

cùng Trịnh Quang Diệu lái xe đi.

Ngọc Khê: “”

Lý Miêu Miêu đúng là chưa từ bỏ ý định mà!

Thời gian trôi đi, một tuần đã qua, những người cần đi đều đã đi. Tuần này Ngọc

Khê sống tự tại nhất, Tết sắp đến gần, mỗi ngày cô giúp mẹ mua sắm đồ Tết, dọn

dẹp nhà cửa, hoàn toàn ở trạng thái nghỉ ngơi.

Hách Phong bước vào, nhìn cô học trò đang cuộn mình trên sô pha xem TV, tức

giận nói: “Con sống cũng thật tự tại đấy”

Ngọc Khê buông đĩa hạt dưa trong lòng xuống: “Sư phụ. à không đúng, phải gọi

là dượng cả chứ, sao dượng lại tới đây?”

Hách Phong nghe tiếng “dượng cả” rất lọt tai: “Về nhà các con nhiều việc, ta cũng

ngại qua đây. Hiện tại không có việc gì, qua xem con có đọc sách không. Nhìn cái

dạng này của con, về nhà là chưa từng đụng vào sách đúng không”

Ngọc Khê bị bắt quả tang, cười làm lành: “Ngày mai con xem, ngày mai con xem

ngay”

Hách Phong lấy từ trong túi ra danh sách sách: “Cầm lấy danh sách này đi thư

viện mượn sách. Nghỉ mấy ngày là đủ rồi. Con còn trẻ, hiện tại không phải trả giá

nhiều, sau này muốn đọc cũng không có thời gian và tinh lực đâu”

Ngọc Khê ngoan ngoãn nhận danh sách: “Con đi ngay ngày mai, ngày mai đi luôn

ạ”

Hách Phong lúc này mới hài lòng: “Được rồi, thế ta về đây, Chu Nghiêu đang chờ

ta kể chuyện cổ tích cho nó”

Ngọc Khê tiễn sư phụ về, quay lại nhìn danh sách sách trong tay, khóc không ra

nước mắt. Dài dằng dặc một trang giấy, cô cũng chẳng còn tâm trạng xem TV

nữa.

Chuông điện thoại vang lên, Ngọc Khê tưởng Niên Quân Mân, chạy nhanh tới

nghe: “A lô”

Giọng Lôi Âm truyền tới: “Là tớ, có nhớ tớ không?”

Ngọc Khê trong lòng hụt hẫng: “Nhớ”

Lôi Âm giật giật tai: “Cậu cũng quá qua loa rồi đấy”

Ngọc Khê kẹp điện thoại: “Nói đi, cậu là chúa không có việc gì thì không gọi điện

thoại, chủ động gọi tới chắc chắn có chuyện gì rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.