Ngọc Khê: “Em cũng chưa biết khi nào rảnh, đợi có thời khóa biểu rồi em báo lại
cho anh ấy sau nhé”
Lý Tiêu tỏ ý đã biết: “Được, đợi em quân sự xong rồi tính tiếp. Anh còn có việc đi
trước đây, các em cứ từ từ ăn”
Lý Tiêu đi rồi, Ngọc Khê ngồi vào chỗ của anh. Mấy cô bạn cùng phòng đi lấy cơm
về, trong mắt toàn là tia bát quái. Ngọc Khê ho khan một tiếng: “Các cậu còn ngẩn
ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi chứ!”
Bạn cùng phòng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Khê: “Đàn anh Lý đấy, nhân vật
phong vân của trường, các cậu quen nhau à?”
Ngọc Khê ho khan: “Anh ấy là bạn học cấp ba, anh họ của bạn thân tớ. Lúc đến
đây có gặp qua nên coi như có quen biết”
Các bạn học ngồi gần đó đều dỏng tai lên nghe.
Bạn cùng phòng ôm lấy Ngọc Khê cười nói: “May mà cậu có vị hôn phu rồi, bọn tớ
cũng yên tâm, bớt đi một đối thủ cạnh tranh”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mấy nam sinh nghe thấy vậy thì tiếc hùi hụi: hóa ra là có vị hôn phu rồi.
Các nữ sinh thì thở phào nhẹ nhõm. Bớt đi một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Nếu
bầu chọn hoa khôi giảng đường, nhất định sẽ bỏ cho cô một phiếu. Có chủ rồi, an
toàn biết bao!
Cuối cùng Ngọc Khê cũng đợi được Viên Viện và Lôi Âm về. Lôi Âm lấy giúp cô
một suất cơm, toàn là món thịt.
Ngọc Khê nhận lấy: “Cảm ơn nhé, tớ không khách sáo đâu”
Lôi Âm cười: “Cậu thích là tốt rồi. Hôm nay phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa
tớ đến phòng y tế”
Ngọc Khê cười cười, vẫn rất thẳng thắn: “Nhiệm vụ huấn luyện viên giao mà”
Lôi Âm nhìn Ngọc Khê với ánh mắt là lạ. Cô đã bày tỏ thiện ý, muốn kết bạn với
Ngọc Khê, nhưng Ngọc Khê lại cho cô cảm giác rất xa cách, giống như chỉ có thể
làm bạn cùng phòng, chỉ đến thế mà thôi. Lôi Âm thầm nghĩ, chắc sự thay đổi của
mình chưa đủ, sau này phải nỗ lực hơn nữa.
Khi nói chuyện phiếm, sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng, khá là xấu hổ.
Viên Viện chủ động khuấy động bầu không khí: “Tiểu Khê, từ xa tớ đã thấy đàn
anh Lý nói chuyện với cậu, hai người nói gì thế?”
Ngọc Khê lắc đầu: “Đàn anh Lý là anh họ của bạn tớ, anh ấy hỏi giúp bạn tớ xem
khi nào tớ có thời gian gặp mặt thôi”
Viên Viện không nghe được tin bát quái gì, tiếc nuối: “Ra là vậy à!”
Ngọc Khê gật đầu: “Không còn sớm nữa, ăn nhanh lên để còn về nghỉ ngơi sớm,
mai còn phải tập quân sự nữa đấy!”
Nói xong Ngọc Khê không mở miệng nữa, cắm cúi ăn cơm. Lôi Âm mấy lần định
nói gì đó nhưng Ngọc Khê đều lảng tránh. Cô nghĩ rồi, trước khi thân phận của
mình bị bại lộ thì cứ giữ quan hệ bạn cùng phòng thôi.
Cô không muốn thành bạn tốt rồi cuối cùng lại biến thành kẻ thù.
Ngày đầu tiên quân sự ai cũng mệt, về phòng là leo lên giường nghỉ ngơi sớm.
Mười ngày tiếp theo trôi qua rất bình yên, ai nấy đều bận rộn với việc huấn luyện.
Độ khó ngày càng tăng, Lý Miêu Miêu càng không có thời gian tìm Ngọc Khê gây
phiền phức.
giahtml]
Mười ngày này, so với sự chật vật của Lý Miêu Miêu thì Ngọc Khê sống rất thoải
mái. Có Ngọc Trúc Thiêm hỗ trợ, cô không sợ nóng bức, ngày nào cũng thần
thanh khí sảng.
Ngày thứ 12, còn ba ngày nữa là kết thúc đợt quân sự. Chủ nhiệm lớp biến mất
đã lâu đột nhiên xuất hiện, gọi cả lớp về phòng học.
Chủ nhiệm lớp đẩy gọng kính: “Gần đây thầy bận quá, quên nói với mọi người.
Kết thúc đợt quân sự sẽ tổ chức một buổi hội diễn văn nghệ, sinh viên năm nhất
đều phải tham gia. Mỗi lớp hai tiết mục, một tiết mục tập thể, một tiết mục do lớp
tự chọn. Ngày cuối cùng báo tên tiết mục cho thầy. Được rồi, giải tán”
Cả lớp ngớ người. Chỉ còn lại hai ngày, làm sao mà kịp chứ? Có nam sinh nhao
nhao lên: “Chúng em đâu phải khoa Diễn xuất, tùy tiện cái là ra tiết mục được
đâu. Thầy ơi, thế này hơi làm khó người khác quá”
Chủ nhiệm lớp: “Thầy vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì ở các em, xếp bét cũng
không sao. Còn vấn đề gì nữa không?”
Ngọc Khê: “”
Câu trả lời này. đâm vào tim quá!
Viên Viện đứng dậy: “Thầy ơi, chúng ta phải bầu lớp trưởng để tổ chức chứ ạ!”
Chủ nhiệm lớp: “Được, em làm đi. Thầy còn có tiết, đi trước đây”
Cả lớp: “”
Cả lớp hoang mang giải tán. Chủ nhiệm lớp của họ chắc chắn là giả rồi!
Về phòng ngủ, Viên Viện sầu thối ruột, hận không thể tự vả mình hai cái: “Cái
miệng hại cái thân!”
Ngọc Khê biết có buổi hội diễn này, nhưng trong ký ức của cô đâu có chuyện của
lớp cô tham gia nhỉ?
Sau đó Ngọc Khê cạn lời. Với kiểu nói chuyện vô trách nhiệm “không ôm hy vọng”
của chủ nhiệm lớp thì rất có khả năng là không ra được tiết mục nào.
Thế nên theo ký ức của cô thì hội diễn không có phần của lớp cô!
Viên Viện vẫn đang phát điên, ánh mắt quét qua Ngọc Khê thì sáng lên: “Tiểu
Khê, cậu từng thi khoa Diễn xuất mà, chắc chắn có tài lẻ”
Ngọc Khê im lặng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ là đứa trẻ nông thôn, chưa từng học
múa, chưa từng học nhạc cụ”
Thứ cô có thể lấy ra được chính là giọng nói khá hay. Ở điểm thi tỉnh, cô chỉ biết
đọc diễn cảm, ngoại hình cộng thêm điểm lớn nên mới qua nhẹ nhàng.
Viên Viện lại ỉu xìu: “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Ngọc Khê nhớ lại đời trước. Đời trước, Lý Miêu Miêu vì muốn nổi bật nên đã lôi
kéo cô không muốn tham gia, tiền trảm hậu tấu báo danh. Chờ cô biết chuyện thì
chỉ có thể cắn răng mà lên.
Cô không có tài nghệ gì, chỉ có thể lấy sở trường ra, lên ý tưởng kịch bản tiểu
phẩm. Tiểu phẩm xuất sắc đoạt giải nhưng lại không có phần của cô. Nghĩ lại
chuyện bị tính kế không được tham diễn, thật châm chọc.
“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Lý Miêu Miêu vọng vào: “Tiểu Khê, tớ
đến đưa thư giúp cậu này”