Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 58: Linh hồn tự cường



Nhóm Ngọc Khê nói chuyện rất nhập tâm, một chút cũng chưa chú ý tới người

đứng trước bàn: “Các cô cậu là học sinh trường nào vậy?”

Ngọc Khê ngẩng đầu, là nhà đầu tư. Vừa rồi không chú ý, lại gần mới phát hiện,

ông ta mặc bộ vest xanh biển, vốn đã hơi béo, trông càng béo hơn, đang cười híp

mắt rụt cổ.

Ngọc Khê: “”

Có chút cay mắt, giống như anh em hồ lô màu xanh vậy!

Nhóm Ngọc Khê không nói chuyện, nhà đầu tư vẫn cười tủm tỉm, một chút cũng

không cảm thấy bị làm lơ.

Nhà đầu tư: “Các cô cậu học biên kịch à? Có từng nghĩ tới việc trở thành biên

kịch nổi tiếng không?”

Ngọc Khê: “Tôi học cơ điện”

Nhà đầu tư nghẹn lời: “Cơ điện?”

Ngọc Khê gật đầu: “Đúng vậy, vận hành máy tiện ấy. Hôm nay đi cùng bạn để mở

mang kiến thức, quả nhiên mở mang kiến thức, sáng mắt ra”

Nhà đầu tư giật giật khóe miệng, cơ điện và biên kịch đúng là bắn đại bác cũng

không tới được với nhau: “Hôm nay tới cũng là cơ may của cô, sẽ không sao đâu,

có thể từ từ bồi dưỡng, trước mắt liền có một cơ hội”

“Không có hứng thú, tôi càng cảm thấy hứng thú hơn với tiếng máy tiện cắt gọt,

quả thực là thứ âm nhạc tuyệt diệu nhất. Ông tưởng tượng một chút, nếu người

nằm trên đó là ông, cơ thể bị chia cắt, một chút cũng sẽ không đau, thật đấy, hơn

nữa âm thanh rất tuyệt vời”

Đôi mắt nhỏ của Ngọc Khê quá chân thành, chân thành đến mức nhà đầu tư run

rẩy cả người. Tiếng cắt gọt rất tuyệt diệu? Còn tưởng tượng?

Vừa tưởng tượng đến việc mình bị cắt thành hai nửa, tim gan phèo phổi đều run

rẩy, cẩn thận nuốt nước miếng, thân hình béo mập của ông ta không chịu nổi máy

cắt đâu: “A, bên kia có người viết xong rồi, Chu Tình, chúng ta qua đó xem thử”

Nhà đầu tư đừng nhìn chân ngắn, chạy trốn lại rất nhanh, chớp mắt đã đi qua ba

cái bàn.

Chu Tình nhìn Ngọc Khê với ánh mắt phức tạp, sự thù địch vừa rồi biến mất, tăng

thêm không ít thiện cảm, giơ tay vỗ vai Ngọc Khê: “Cô bé có tiền đồ”

Ngọc Khê cong mắt, có chút tiếc nuối, cô còn chưa nói đủ đâu! Còn có cái biến

thái hơn nữa cơ!

Nhóm Viên Viện đều choáng váng, biết Ngọc Khê đang dọa người, nhưng nghiêm

túc nói hươu nói vượn như vậy các cô cũng phục sát đất, trong mắt càng nhiều

sao lấp lánh.

Viên Viện giơ ngón tay cái: “Đầu óc cậu dùng tốt thật, nghĩ ra cách này dọa ông

ta. Tớ đều sợ cậu mở miệng liền đắc tội người ta đấy! Sau này đừng mong gia

nhập ngành biên kịch nữa”

Ngọc Khê: “Tớ cũng là không có cách nào”

Viên Viện cười trộm: “Hiện tại cũng tốt, ông ta bị dọa rồi, sẽ không nhớ rõ cậu,

chờ chúng ta tốt nghiệp vào nghề, người này không biết ở nơi nào rồi!”

Ngọc Khê nhếch khóe miệng, cô chính là nghĩ như vậy. Một nhà đầu tư không

nhất định luôn đầu tư.

Đặc biệt là dưới sự chèn ép của dòng phim điện ảnh nhịp điệu nhanh từ Hồng

Kông, điện ảnh trong nước thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền.

Thương nhân trục lợi, vài bộ không kiếm được tiền liền sẽ từ bỏ.

Nhưng mà, kinh nghiệm hôm nay cũng cảnh tỉnh cô, nếu muốn không bị người

khác nắm thóp thì phải tự mình lớn mạnh. Kiếp trước không có cơ hội để cô lớn

mạnh.

Kiếp này, cô nhất định phải lớn mạnh lên, không để bị người khác nắm thóp nữa,

muốn leo lên tháp cao, cô phải có đủ vốn liếng.

Ánh Trăng Dẫn Lối

linh-hon-tu-cuonghtml]

Hôm nay được lợi không ít, trên đường về, các đàn anh đàn chị như cà tím bị

sương đánh, đều ỉu xìu, tinh thần Ngọc Khê liền có vẻ khác biệt, may mà cô vẫn

luôn cúi đầu.

Sinh viên hiện nay, chuyên ngành tốt, trường danh tiếng vẫn có suất phân công,

nhưng giống như các cô thì thật sự không có, tất cả phải dựa vào chính mình đi

dốc sức làm.

Ngọc Khê biết, sau này cạnh tranh sẽ ngày càng kịch liệt, thời đại đỉnh cao của

sinh viên đã dần qua đi, sinh viên nhiều, nhân tài nhiều, chỉ có người thật sự có

bản lĩnh mới có thể phá vòng vây.

Ngọc Khê nhìn tay vịn xe buýt, ý chí chiến đấu tràn đầy. Cô vốn dĩ chỉ nghĩ trong

thời gian đại học cứ mở cửa hàng nhỏ là được rồi, đủ sinh hoạt phí, đủ học phí,

còn có thể phụ giúp gia đình.

Nhưng hôm nay đã đảo lộn suy nghĩ của cô, cô không nghĩ như vậy nữa, cô phải

làm lớn, cô muốn kiếm tiền, tiền nhiều hơn mới có thể hoàn thành lý tưởng, nếu

không, đề tài cô muốn, kịch bản cô viết, không ai đầu tư thì cũng là công cốc.

Ngọc Khê trong lòng tính toán, đầu óc vẫn luôn vận chuyển, mà nhóm Viên Viện

cũng chịu đả kích không nhỏ. Xe buýt đến trạm, mấy vị này hay thật, phương thức

phát tiết độc đáo, xuống xe liền đòi đi ăn cơm.

Ngọc Khê xua tay: “Tớ không đi đâu, trong tiệm chỉ có Lôi Âm, tớ phải về xem thế

nào”

Diệp Mai vội vàng nói: “Tớ cũng không đi, tớ muốn đi đọc sách”

Nhóm Viên Viện đã quen rồi: “Vậy được, bọn tớ đi đây”

Ngọc Khê đi về hướng tứ hợp viện, Diệp Mai nhìn thoáng qua, cắn môi đuổi

theo: “Tiểu Khê, tớ có thể nói chuyện với cậu không?”

Ngọc Khê tránh vũng nước: “Đương nhiên có thể, đến cửa hàng tớ ngồi chút

nhé?”

Diệp Mai gật đầu: “Được”

Hai ngày nay trời mưa dầm, trên đường đọng nước không ít. Đi qua đoạn đường

nhiều nước, Diệp Mai mới nói: “Tiểu Khê, cậu có thấy tớ chọn chuyên ngành biên

tập là sai lầm không? Có phải tớ quá viển vông, cho rằng thành danh có thể làm

những người họ hàng coi thường mình phải ngậm miệng, kiếm nhiều tiền hơn có

thể thay đổi hiện trạng gia đình. Tớ là chị cả trong nhà, tớ muốn giúp đỡ ba mẹ”

Ngọc Khê trầm tư một chút mới mở miệng: “Xuất phát điểm của cậu là tốt, cho

nên không chọn sai. Tiểu Mai, tớ chỉ có thể nói, bất kể học chuyên ngành gì, lúc

tốt nghiệp đều phải đối mặt với sự cạnh tranh tàn khốc. Thật ra, biết trước cũng

không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất trong lòng cậu có sự chuẩn bị, có đủ thời

gian để sẵn sàng đón nhận thử thách”

Diệp Mai dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Khê, giọng điệu có chút hùng hổ

dọa người: “Hôm nay, nhà đầu tư để ý cậu, hôm nay cậu tránh được, sau này thì

sao? Diện mạo của cậu định trước sẽ làm người ta xem nhẹ tài năng của cậu, cậu

không hối hận học biên tập sao?”

Ngọc Khê nhìn bầu trời âm u, nhếch khóe miệng: “Tớ không hối hận, mọi sự việc

đều có mặt tốt và mặt xấu, giống như con người có cái bóng vậy. Nếu thật sự gặp

lại, tớ sẽ làm cho bản thân lớn mạnh hơn, tớ cũng sẽ nỗ lực để chứng minh bản

thân, chứng minh học thức của mình”

Diệp Mai sửng sốt, Ngọc Khê trước mắt dường như cao lớn hơn, ý chí chiến đấu

trong mắt cô ấy thiêu đốt linh hồn khiếp đảm của cô. Cô nhận rõ nội tâm chính

mình.

Cô vẫn luôn so sánh với Lữ Ngọc Khê. Ngọc Khê tự cường tự lập làm cô ngưỡng

mộ, cho nên mới liều mạng học tập. Nhưng nghe xong những lời này, cô mới ý

thức được, chênh lệch căn bản giữa hai người là linh hồn.

Ngọc Khê có linh hồn dũng cảm tiến tới, mà cô gặp chuyện liền muốn lùi về sau.

Chính như hôm nay, cô nói là trò chuyện, chi bằng nói là muốn nhìn thấy sự lùi

bước ở Ngọc Khê, để tìm cớ cho sự yếu đuối của chính mình. Cổ họng có chút

khô khốc: “Xin lỗi”

Ngọc Khê cong mắt: “Cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi”

Trong lòng Diệp Mai phức tạp, nội tâm cô, Ngọc Khê vẫn luôn nhìn thấu: “Tớ

không đến cửa hàng nữa, cảm ơn cậu đã làm tớ nhận rõ chính mình, sau này sẽ

không thế nữa, cùng nhau cố lên”

“Cùng nhau cố lên”

Ngọc Khê nhìn Diệp Mai đi rồi, phía sau vang lên tiếng vỗ tay. Ngọc Khê quay đầu

lại, vui vẻ chạy tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.