Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 59: Tự mình bổ não



“Chị họ, sao chị lại ở đây?”

Chu Linh Linh nháy mắt: “Hôm nay đến thủ đô, đến thăm em, kết quả em không ở

đây. Chị nghe được địa chỉ cửa hàng, ra ngoài mua chút hoa quả, không ngờ a,

nghe được ngôn luận xuất sắc của em”

Ngọc Khê có chút ngượng ngùng: “Em cũng là đọc được trong sách thôi”

Chu Linh Linh mới không tin. Trong ấn tượng cô em họ văn văn tĩnh tĩnh, nhưng

sau khi vào đại học đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là chuyện đánh Lưu Mẫn.

Cô càng nghĩ càng không yên tâm, nói với mẹ, xin nghỉ cố ý đến xem, không ngờ

lại có niềm vui bất ngờ. Cô em họ trước mắt quá làm cô yêu thích, cả người toát

ra sự phấn chấn, đầy sức sống.

Nhưng lại có chút đau lòng, đau lòng cô bé trưởng thành. Một người trưởng thành

nhất định là có câu chuyện, ví dụ như cô, suy bụng ta ra bụng người, Chu Linh

Linh càng thêm đau lòng.

Đặc biệt là Lôi Âm kể chuyện Hà Giai Lệ, cô đưa tay nắm lấy tay Ngọc Khê: “Chị

đều biết rồi”

Ngọc Khê: “. Biết cái gì?”

Chu Linh Linh véo mũi cô em họ: “Còn giấu, bạn em đều nói với chị rồi, chuyện

Hà Giai Lệ ấy. Em cũng thật là, chuyện lớn như vậy sao không gọi điện thoại nói

với người nhà? May mà em không bị đả kích, còn rất hoạt bát”

Ngọc Khê hiểu ra, sự thay đổi của cô không lừa được người thân, chị họ hiểu

lầm, tưởng đụng phải Hà Giai Lệ mới thay đổi, không biết cô là trọng sinh trở về.

Hiểu lầm như vậy cũng tốt, đỡ phải nghĩ lý do giải thích: “Chị họ, cửa hàng của

bọn em thế nào? Không tồi chứ!”

Chu Linh Linh tưởng Ngọc Khê không muốn nhắc đến Hà Giai Lệ, càng đau lòng:

“Thấy rồi, mở ra dáng ra hình, chị thật coi thường em rồi”

“Đó là, em rất lợi hại mà”

“Được, được, em lợi hại” Chu Linh Linh vẻ mặt sủng nịch, cô em gái duy nhất,

còn thay cô trút giận, tri kỷ biết bao: “Đúng rồi, đây chẳng phải chuyển mùa sao,

chị mang đến hai túi quần áo, không ngờ em đã nhập hàng mới, may mà lần này

chị mang là quần áo mới”

Ngọc Khê tròn mắt: “A? Chị mang quần áo tới? Còn đều là mới?”

Chu Linh Linh nói: “Đúng vậy, cô cả em biết chuyện chị đưa quần áo cũ cho em,

mắng chị một trận, cửa hàng cho thuê quần áo, dùng cũng phải dùng quần áo

mới. Đây này, chị liền mang tới”

Mặt Ngọc Khê nóng bừng: “Chị họ, em không thể nhận, chị đã giúp em rất nhiều

rồi”

Chu Linh Linh bật cười, véo khuôn mặt đỏ hồng của Ngọc Khê: “Em quên rồi à,

trong cửa hàng cũng có phần của chị, huống chi, số tiền này lại không phải chị bỏ

ra, ba chị làm ra quần áo, đây vẫn là công lao của em đấy!”

Đầu óc Ngọc Khê chưa chuyển kịp: “Em đánh Lưu Mẫn trên tàu, cũng coi như là

đánh vào mặt Chu Quang Minh, ông ấy có thể giúp đỡ?”

Chu Linh Linh cười nhạo: “Bởi vì chột dạ a. Mẹ chị liền cố ý vô tình nói phải gọi

điện thoại cho em, nhớ thương em, chị liền nhắc đến chuyện mở cửa hàng. Ba

chị liền tiếp lời, nói là có quan hệ lấy được quần áo, đều là hàng lỗi chút xíu của

xưởng, không tốn tiền”

Gánh nặng tâm lý của Ngọc Khê nhỏ đi rất nhiều: “Không tốn tiền là tốt rồi”

Về phần nợ ân tình của Chu Quang Minh, cô một chút cũng không đau lòng.

Trong giọng nói của Chu Linh Linh mang theo bất mãn: “Chị và mẹ vốn dĩ ý là bảo

ông ấy mua mới, đáng tiếc, có hiềm khích không tiện mở miệng”

Ngọc Khê hiểu, cô cả vẫn luôn mộc mạc tiết kiệm, thật sự mở miệng bảo mua

mới, Chu Quang Minh nhất định nghĩ nhiều. Trong lòng cô rất hụt hẫng, một gia

đình vốn tốt đẹp, lại biến thành cuộc sống đề phòng lẫn nhau.

Trong lúc nói chuyện, đã tới cửa hàng, Lôi Âm đang nghịch quần áo mới, ướm

thử từng cái: “Tiểu Khê, cuối cùng cậu cũng về, chị tớ mang theo rất nhiều quần

áo, cậu xem đẹp chưa này, mẫu mới nhất đấy!”

minh-bo-naohtml]

Ngọc Khê lập tức bị quần áo thu hút. Quần áo thiết kế đơn giản sang trọng, màu

sắc cũng không lòe loẹt. Ngọc Khê thích thú cầm lên, cô có niềm tin số quần áo

này nhất định làm cửa hàng càng hot hơn.

Chu Linh Linh nhìn Ngọc Khê vui mừng, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, mỗi mẫu

hàng lỗi chỉ có vài chiếc, nếu có thể nhiều chút thì tốt rồi, cũng không đến mức chỉ

có hai bao quần áo”

Ngọc Khê: “. Đây là quần áo nhãn hiệu lớn trong nước, chất lượng được kiểm

định, hàng lỗi sẽ không quá nhiều, hai bao đã không ít rồi, nhiều hơn ba bao quần

áo lần trước, cảm ơn cô cả và chị họ”

Chu Linh Linh cười: “Cảm ơn cái gì, người một nhà”

Lôi Âm tiếp lời: “Đúng vậy, người một nhà không cần cảm ơn”

Chu Linh Linh nhìn Lôi Âm rất phức tạp, thật không ngờ duyên phận thật thần kỳ,

hai người này vốn nên là đối thủ một mất một còn, thế nhưng lại thành bạn bè.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Thời gian sau đó, vừa nói chuyện phiếm vừa sửa sang lại quần áo. Ngọc Khê

xem từng cái, chỗ lỗi gần như không nhìn thấy, số quần áo này vốn nên bị tiêu

hủy, nếu không có quan hệ thì thật sự không lấy được.

Những chỗ lỗi này cần phải giải quyết, trên đường có tiệm may, có thể mời chủ

tiệm tới sửa chữa chút, ngày mai là xong việc.

Lôi Âm và chị họ treo quần áo, Ngọc Khê viết hợp đồng, một thức ba bản, chủ yếu

là phân chia lợi nhuận. Ba người thương lượng một chút, cuối cùng Chu Linh Linh

không lay chuyển được Ngọc Khê, chia thêm một phần, ba phần.

Trên hợp đồng viết, Ngọc Khê bốn phần, Lôi Âm và chị họ mỗi người ba phần.

Buổi tối đi ra ngoài ăn một bữa ngon, coi như chúc mừng cửa hàng chính thức

thành lập.

Chu Linh Linh không đặt khách sạn, Ngọc Khê đưa chị họ về ký túc xá. Cô và chị

họ đều không béo, hai người ngủ một giường là được.

Chu Linh Linh thấy bạn cùng phòng của Ngọc Khê, nỗi lo lắng mới được trút bỏ,

không bị bắt nạt là tốt rồi. Lấy ra đặc sản mang đến chia cho mọi người: “Tiểu

Khê tuổi còn nhỏ, còn nhờ mọi người chiếu cố nhiều”

Nhóm Viên Viện ngại ngùng, nói ra thì các cô ham chơi, người thực sự chiếu cố

mọi người ngược lại là Tiểu Khê.

Cả một buổi tối cũng đủ để Chu Linh Linh hiểu được tính cách của mấy cô gái,

thầm may mắn em họ chuyển ngành.

Thứ hai Chu Linh Linh đi, Ngọc Khê không thể đi tiễn, ỉu xìu cả buổi sáng, buổi

chiều người thuê quần áo đông, cô mới lấy lại tinh thần.

Bởi vì có quần áo mới, người tới thuê quần áo càng nhiều, lại tung tin tức muốn

bán quần áo mùa hè đã qua sử dụng, người tới mua quần áo cũng không ít.

Bận rộn đến tối, Ngọc Khê cũng không có thời gian nhớ chị họ nữa, đếm tiền đến

vui vẻ.

Con gái đều thích chưng diện, tốn rất ít tiền lại có thể mặc quần áo đẹp, kinh tế lại

thực tế, quần áo mới được hoan nghênh nhất.

Một số gia đình điều kiện tốt, mua một bộ quần áo một hai trăm, mặc vài lần là

không thích, từ khi có thể thuê được quần áo mới cũng không mua quần áo nữa,

chuyên môn tới thuê đồ mới, mặc một tuần không thích có thể đổi cái khác.

Đương nhiên đây là suy nghĩ của người có tiền, mỗi khi gặp người như vậy, Ngọc

Khê đều cảm thán, người có tiền a, đổi lại là cô thì cô tiếc lắm.

Ngọc Khê cũng coi như hiểu sâu hơn về trường học, người có tiền trong trường

thật sự không ít, cũng giúp Ngọc Khê quen biết không ít người, lợi ích đi kèm của

việc mở cửa hàng là mở rộng quan hệ xã hội.

Vì thế, Ngọc Khê cố ý giữ lại một ít quần áo mới, vừa kiếm tiền lại có thể kết giao

quan hệ.

Mỗi khi đến thứ sáu, Ngọc Khê là người vui vẻ nhất, không phải vì được nghỉ mà

là có thể nhận được thư của Niên Quân Mân. Cầm thư phải về cửa hàng, có

người đợi trước cửa, nhìn thấy Ngọc Khê đi tới: “Cô có thể cho tôi hỏi một số

chuyện không?”

Ngọc Khê nắm chặt lá thư, mẹ của Vương Điềm Điềm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.