Tâm trạng tốt của Ngọc Khê biến mất ngay khi nhìn thấy Lý Miêu Miêu. Mặt Lý
Miêu Miêu trắng bệch, muốn vùng khỏi tay Tiết Nhã, nhưng Tiết Nhã cao to, tay lại
khỏe, cô ta không tài nào thoát được, bị kéo đến trước mặt Ngọc Khê.
Lúc này Niên Quân Mân đã quay lại. Tiết Nhã nhìn Niên Quân Mân với ánh mắt
xét nét, thái độ không mấy thân thiện, hừ lạnh một tiếng.
Sau đó cô ấy kéo Ngọc Khê lại, nhỏ giọng nói: “Tớ nghe Lý Miêu Miêu bảo mẹ kế
giới thiệu đối tượng cho cậu chỉ để tống cổ cậu đi sớm. Lý Miêu Miêu còn nói cậu
không có tiền đóng học phí nên phải lấy chồng”
Ngọc Khê nghe mà trợn mắt há mồm, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của
Lý Miêu Miêu, cô muốn cười. Lý Miêu Miêu luôn coi Tiết Nhã là kẻ ngốc. Tiết Nhã
đúng là tùy tiện, nhưng chính vì điểm này mà mọi toan tính đều vô hiệu với cô ấy.
Quả nhiên Lý Miêu Miêu không ngờ Tiết Nhã sẽ bô bô khai hết mọi chuyện ra như
vậy.
Tiết Nhã nói tiếp: “Tớ có để dành được ít tiền mừng tuổi đây, lát nữa cậu về nhà
với tớ, tớ đưa hết cho cậu. Cậu đừng ngốc mà vì học phí đem mình đi gả bán.
Đương nhiên tiền này không cho không đâu, coi như đầu tư, chờ cậu thành đại
minh tinh thì quảng cáo miễn phí cho nhà tớ, thấy thế nào?”
Trong lòng Ngọc Khê rất phức tạp. Tiết Nhã là bạn tốt của cô, nhưng vì chênh
lệch gia cảnh nên cô chưa bao giờ thực sự giao tâm với Tiết Nhã.
Đời trước, sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô liền cắt đứt liên lạc với Tiết Nhã. Dù học
chung thành phố cô cũng không đi tìm, Tiết Nhã tới cô cũng trốn.
Bởi vì cô có chút tự ti, không chỉ là chênh lệch gia cảnh mà nguyên nhân quan
trọng hơn là mẹ cô là mẹ kế, gia đình cô không trọn vẹn. Mỗi khi nhìn gia đình
hạnh phúc của Tiết Nhã, cô đều ngưỡng mộ.
Hiện tại cô mới biết, cô không để Tiết Nhã trong lòng nhưng Tiết Nhã lại coi cô là
bạn. Nói chờ cô thành minh tinh về quay quảng cáo thực ra chỉ là một cái cớ, sợ
làm tổn thương lòng tự trọng của cô.
Ngọc Khê nghĩ đến đời trước vì tự ti mà đẩy người bạn chân thành ra xa, cảm
thấy mình thật ngốc. Cô nắm chặt tay Tiết Nhã, cười rạng rỡ: “Ý tốt của cậu tớ
xin nhận, học phí tớ đã chuẩn bị xong rồi”
Vốn dĩ Ngọc Khê định nói chuyện chuyển khoa, nhưng có Lý Miêu Miêu ở đó nên
cô dừng lại. Cẩn thận vẫn hơn, cô không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Lý Miêu
Miêu nữa.
Nếu cô không có năng lực thay đổi những chuyện sắp xảy ra, vậy thì phải chặt
đứt từ trong trứng nước.
Tiết Nhã không tin, giọng đầy nghi ngờ: “Thật không? Cậu thật sự sẽ không vì học
phí mà lấy chồng chứ?”
“Thật sự không kết hôn, khai giảng chúng ta cùng đi, giờ thì tin chưa!”
Mắt Tiết Nhã sáng lên, vui mừng khôn xiết: “Cậu thật sự muốn đi cùng tớ à?”
Ngọc Khê gật đầu: “Thật”
Tiết Nhã lúc này mới tin, vui mừng lộ rõ trên mặt: “Được, được, ngày mấy cậu đi?
Tớ bảo ba kiếm thêm một vé nữa để chúng ta ngồi cùng nhau”
Nói xong, Tiết Nhã cẩn thận nhìn Ngọc Khê, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của
cô khiến cô lại trốn tránh. May mà Ngọc Khê đang cười, cô ấy mới thở phào nhẹ
nhõm.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê thu hết phản ứng của Tiết Nhã vào mắt mới nhận ra sự tự ti mà cô
tưởng đã che giấu rất tốt thì ra Tiết Nhã đều biết. Cô càng thêm trân trọng tình
bạn này, bạn tốt chính là người luôn đặt mình trong lòng.
Ngọc Khê nói: “Tớ đi ngày 28, đi đường mất hai ngày, đến nơi báo danh rồi đi
dạo, mùng 1 chuẩn bị khai giảng”
Tiết Nhã cười toe toét: “Vậy tớ cũng đi ngày 28. Quyết định vậy nhé, tớ về trước
đây”
Tiết Nhã tính tình nóng nảy, hấp tấp, đến bất ngờ đi cũng nhanh.
Ngọc Khê mặc kệ Lý Miêu Miêu, cô cảm thấy nói chuyện với cô ta chỉ phí nước
bọt. Thấy Niên Quân Mân đã đi trước một bước, cô vội đuổi theo.
Ngọc Khê không nhìn thấy ánh mắt ghen ghét đến bốc hỏa của Lý Miêu Miêu, bỏ
lỡ cơ hội thu chút tiền lãi.
tihtml]
Thành phố ven biển, chợ bán thức ăn thì hai phần ba là hải sản. Khu chợ đơn sơ,
chỗ nào cũng ướt nước, không khí nồng nặc mùi tanh của biển.
Người nơi khác chắc chắn không chịu nổi, nhưng người địa phương đã quen, lớn
lên từ nhỏ bên bờ biển, đây chính là mùi vị quê hương.
Ở đây hải sản không đáng tiền. Muốn ăn chỉ cần đợi thủy triều lên là có thể kiếm
được một ít, chẳng tốn tiền. Thứ thực sự đáng giá là thịt.
Ngọc Khê đứng trước quầy thịt heo. Chợ sáng đã tan, thịt ngon đã bị chọn hết, chỉ
còn lại ít thịt vụn, không có miếng nào nguyên vẹn.
Ngọc Khê rất hài lòng khi Niên Quân Mân đứng bên cạnh, cô giao việc mua thịt
sống cho mình. Không ai nỡ đánh người đang cười, lúc nào mang theo nụ cười
cũng là đúng. Cô cười với ông chủ sạp: “Bác ơi, chỗ thịt này cháu lấy hết, bác bớt
chút nhé?”
Ông chủ sạp buôn bán nhiều năm thành tinh, thấy Ngọc Khê lạ mặt liền cười tủm
tỉm: “Cô bé à, chợ này thiếu người mua hải sản chứ không thiếu người mua thịt
đâu. Hơn nữa thịt của tôi đều là thịt ngon, một xu cũng không bớt được”
Ngọc Khê biết ông chủ bắt nạt người mới. Đời trước tuy cô làm ở quán ăn không
lâu nhưng cũng sờ qua không ít thịt, thuận tay nhấc lên một miếng thịt dính máu:
“Bác à, bác nói thế là không thật lòng rồi. Chỗ thịt cổ dính máu, thịt vụn này mà là
thịt ngon sao? Bây giờ đời sống khá lên, người bình thường chẳng ai ăn loại thịt
này. Bác xem đống thịt vụn này, mỗi món cần vị trí thịt khác nhau, chỗ bác gom lại
mới đủ hai đĩa. Không phải cháu nói khó nghe chứ thật sự chẳng có mấy người
mua đâu. Bác xem, cháu mua hết giúp bác, bác bớt cho cháu chút đỉnh, bác cũng
được về sớm nghỉ ngơi, trưa nắng thế này về nhà bật quạt nằm nghỉ thì còn gì
bằng”
Ông chủ sạp gặp đủ loại khách, nghe Ngọc Khê nói vậy ông cũng chẳng so đo.
Người buôn bán tâm rộng, ông cười: “Cô nhóc này khéo mồm thật, nhìn là biết
người có học, đang học cấp ba hả?”
Ngọc Khê thấy ông chủ đang gom thịt trên sạp lại, biết là đã đồng ý bán, giọng vui
vẻ hơn vài phần: “Vài ngày nữa là cháu vào đại học rồi ạ”
Ông chủ sạp kinh hô: “Ôi trời đất ơi, sinh viên đại học à! Sinh viên gọi tôi một
tiếng bác, chỗ thịt này giá giảm một nửa. Xem nào, hơn hai cân, đưa tôi bốn đồng
là được”
Ngọc Khê vội xua tay: “Bác cũng không dễ dàng gì, bao nhiêu thì bấy nhiêu, bác
bớt cho cháu số lẻ là được ạ”
Ngọc Khê không phải người thích chiếm tiện nghi, giá giảm một nửa khiến cô thấy
bất an.
Ông chủ sạp cười ha hả: “Cô nhóc này, thế này đi, sau này tới mua tôi đều tính
giá thấp nhất”
Ngọc Khê nhận lấy thịt: “Cảm ơn bác”
Hai cân thịt, trả tám đồng. Giá thịt một cân bốn đồng ba hào, đắt muốn chết.
Nhưng hôm nay vui, Ngọc Khê đi đường bước chân cũng nhẹ nhàng.
Niên Quân Mân vẫn luôn đi theo phía sau, khóe miệng cong lên thật cao.
Ngọc Khê cùng Niên Quân Mân về nhà. Trịnh Cầm nhìn không chớp mắt, nhìn
Ngọc Khê rồi lại nhìn Quân Mân. Đều là con mình nuôi, bà hiểu Quân Mân, thấy
hai đứa hòa thuận, niềm vui sướng ấy bà đứng xa cũng cảm nhận được.
Tâm tư Trịnh Cầm lại trỗi dậy. Phụ nữ cả đời sướng khổ đều do lấy chồng. Người
nhà như lần đầu thai thứ hai, câu này rất đúng. Quân Mân là người bà biết rõ
gốc rễ, nếu thật sự có thể thành đôi với Ngọc Khê thì bà hoàn toàn yên tâm.
Nhưng vì chuyện lần trước, Trịnh Cầm chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám
nói ra nữa. Bà gọi: “Cơm chín rồi, mau rửa tay ăn cơm”
Ngọc Khê đưa thịt cho mẹ kế: “Mẹ, con mua hai cân thịt, tối nay mình làm sủi cảo
ăn”
Tay Trịnh Cầm khựng lại, nhưng nhìn vẻ vui mừng của con gái, bà quyết tâm, một
bữa sủi cảo, số tiền này nên tiêu: “Được, tối nay làm sủi cảo”
Vì ba đi làm việc buổi trưa không về, Ngọc Khê không lấy tiền trong túi ra, định tối
nay cho mọi người một bất ngờ.
Vừa ngồi xuống, chỉ nghe thấy mẹ kế từ phòng ngủ đi ra, hỏi em út Ngọc Chi:
“Con có động vào hộp tiền không?”
Ngọc Chi sững sờ, mắt đỏ hoe: “Con không động vào”
Ngọc Khê vỗ vai Ngọc Chi, đứng dậy: “Mẹ, sao thế ạ?”