Tống Ly ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm tỉnh dậy, trước tiên dạy Trường
Sinh nhận mặt chữ một lúc, sau đó bắt đầu luyện đan. Bây giờ nàng luyện chế
Bích Cốc Đan đã ngày càng thuần thục, một canh giờ có thể ra hai lò đan
thượng phẩm.
Gần đến chiều tối, toàn bộ linh thảo mua về đều được nàng luyện thành đan.
Chờ mang ra bán hết, vừa khéo có thể đến Ngũ Vị Các làm thuê trả nợ.
Chỉ là hôm nay không thể đưa Trường Sinh theo. Tống Ly đặc biệt ở bên bé
một lúc lâu, dặn đi dặn lại rằng mình nhất định sẽ về sớm.
Đến lúc ra cửa, nàng vẫn không yên tâm.
Hôm nay Lục Diễn lại không ngồi trước cửa phủ như mọi khi, làm Tống Ly có
chút kinh ngạc. Sau khi Tống Ly rời đi được một lúc, Tinh Vũ đạo nhân từ nhập
định tỉnh lại, thần thức dò đến tiểu viện mẹ con họ ở, bất đắc dĩ thở dài.
Trong phòng, ánh sáng dần tối đi. Bé gái ba tuổi ngồi một mình trên ghế,
quanh thân bị từng sợi oán khí tuyệt vọng quấn lấy. Vòng kim cô trên cổ tay
sáng lên, nhanh chóng thu nhỏ và siết chặt, ngăn chặn oán khí khuếch tán.
Nhưng tác dụng của vòng rất nhỏ. Vô số ảo ảnh trẻ sơ sinh hiện lên sau lưng
bé, trong phòng lờ mờ vang tiếng trẻ con khóc, bóng dáng nhỏ bé chìm trong
bóng tối, càng lúc càng u ám.
Một âm thanh truyền đến từ ngoài cửa. Bé gái lập tức nghiêng đầu dò xét,
chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài phòng, bàn tay bị oán khí bao lấy hung hăng
bóp về phía cổ người đến.
Tinh Vũ đạo nhân lập tức giơ tay đón chiêu, linh lực hùng hậu chấn Tống
Trường Sinh văng ra hơn mười trượng.
“Nương con sẽ về” Tinh Vũ đạo nhân nói.
Oán khí trên người Tống Trường Sinh giảm đi đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn gắt
gao nhìn ông lão tóc bạc trước mặt.
Tinh Vũ đạo nhân lại thở dài: “Nàng ấy sẽ không bỏ rơi con”
Đây là lần đầu tiên Trường Sinh tách khỏi Tống Ly.
Là một oán linh hình thành từ hằng trăm vong linh trẻ bỏ rơi trong Tháp vứt bỏ
trẻ sơ sinh, nỗi đau bị vứt bỏ đã in sâu vào bản năng. Tinh Vũ đạo nhân đã
lường trước rằng lần xa nhau đầu tiên này khó mà êm ả, nhưng đây là chuyện
hai mẹ con phải đối mặt.
Tống Trường Sinh nhìn chằm chằm ông lão, nhe răng dữ tợn, rồi lại lao đến
như một con thú nhỏ.
Tinh Vũ đạo nhân nhanh chóng ném ra một miếng ngọc bội. Khi Trường Sinh
tới gần, một lực hút mạnh mẽ từ trong ngọc bội bùng ra, lập tức hút bé vào
không gian bên trong.
“Cuối cùng cũng…”
Tinh Vũ đạo nhân thở phào, nhưng còn chưa nói dứt câu đã nghe “rắc” một
tiếng. Mặt ngọc bội xuất hiện một vết nứt. Ông mở to mắt, mắng một tiếng:
“Đồ nhóc ranh!”, rồi cũng lập tức bay vào không gian ngọc bội.
…
Sáu bình Bích Cốc Đan bán được mười tám khối hạ phẩm linh thạch. Tính cả
thu nhập hôm qua, hiện trong tay Tống Ly có hai mươi bảy khối.
Trước khi đến Ngũ Vị Các, nàng lại dạo chợ một vòng. Tống Ly trông thấy một
quyển đan phương, giá hai mươi linh thạch, bên trong ghi lại phương pháp chế
luyện bốn loại nhất giai đan dược.
Nàng cũng nhìn trúng một phần hồn hương, cũng hai mươi linh thạch, một
phần gồm ba nén hương dùng khi cúng tế vong linh.
Có hồn hương làm môi giới, vong linh mới có thể ăn được đồ cúng. Trước đó
nàng muốn làm đồ ngon cho Trường Sinh, nhưng bản thân bé là hồn linh nên
không thể ăn. Nếu có hồn hương thì giải quyết được vấn đề này.
Do dự rất lâu, Tống Ly cuối cùng chọn mua hồn hương, lại mua thêm ít đồ ăn
vặt trẻ con thích. Tuy chỉ có ba nén, nhưng nếu chỉ dùng khi ăn cơm thì cũng
đủ dùng lâu.
Dùng số linh thạch còn lại mua thêm ít linh thảo, chẳng bao lâu nữa nàng lại
có thể gom đủ tiền mua đan phương.
Đến giờ làm, Tống Ly đến Ngũ Vị Các, thay y phục tiểu nhị rồi bắt đầu phụ việc.
Còn một lát nữa mới đến lúc đông khách nhất. Các linh trù trong bếp đang
chuẩn bị nguyên liệu. Tống Ly theo tiểu nhị ca hôm qua tiếp đãi họ để làm
quen quy trình.
con/chuong-11tieu-nhi-ngay-dau-di-lamhtml]
Làm tiểu nhị cũng không có gì phức tạp. Khi nàng đã nắm hết, thì hai người
khác vẫn chưa đến.
“Sao kỳ vậy nhỉ?” Tống Ly cũng thấy có gì đó không ổn.
Tiểu nhị ca Bàn Nha vừa cười vừa nói: “Có khi cô chẳng đợi được họ đâu. Giờ
chắc đang ngồi trong ngục rồi!”
“Họ phạm phải chuyện gì sao?”
Phong Tranh quận tuy là nơi đặt Tán Tu Liên Minh, nhưng việc cai quản là của
quận phủ, chứ không phải tán tu. Nếu nói ngồi tù, vậy chắc chắn là lao ngục
của huyện nha.
Tống Ly vừa hỏi xong thì Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đã thở hổn hển chạy vào,
mồ hôi đầm đìa, mệt rã cả người.
“Hai người đi làm cái gì thế?”
“Đừng nhắc nữa, bị quận phủ bắt đi làm khổ dịch một ngày, mai còn phải đi
tiếp!” Lục Diễn vội ngồi xuống rót nước uống.
“Này này này, nước trong Ngũ Vị Các cũng tính tiền đấy!” Bàn Nha hả hê nói.
“Sao quận phủ lại bắt hai ngươi?” Tống Ly vẫn chưa hiểu.
“Tối qua hai chúng ta lỡ làm nổ một cây cầu, trời chưa sáng đã bị tóm về nha
môn. Thấy bọn ta không có tiền đền, quận phủ liền bắt đi làm khổ dịch trừ nợ”
“Hai người rảnh rỗi nổ cầu làm gì?”
“Ờ… cái này…”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lục Diễn đảo mắt lia lịa. Để người khác biết hắn ngủ gầm cầu chẳng phải mất
mặt đến chết sao… Đang lúc hắn nghĩ mãi không ra lý do, tiếng Bàn Nha đã
kịp thời vang lên.
“Quận phủ bắt hai người làm khổ dịch cũng là nể mặt Tinh Vũ đạo nhân đấy.
Hai người còn than thở cái gì nữa, mau đi làm việc cho ta!”
Bàn Nha ném qua hai bộ đồ tiểu nhị.
Từ trong bếp, giọng dì Lưu truyền ra.
“Không đủ người rồi, Tống Ly, vào đây phụ chuẩn bị đồ!”
“Dạ!”
Tống Ly đáp một tiếng rồi vội vào bếp. Ngăn cách giữa bếp và tiền sảnh là một
tấm rèm vải. Nếu chỉ là tấm rèm bình thường thì Tống Ly cũng không để ý…
Nhưng tấm rèm này không chỉ tỏa ra linh khí mơ hồ, mà những hoa văn trận
pháp phức tạp vẽ trên đó càng khiến Tống Ly cảm thấy nó tuyệt đối không đơn
giản.
Vừa vén rèm bước vào hậu trù, một luồng khí nóng hừng hực ập thẳng vào
mặt. Gần như ngay lập tức, toàn thân Tống Ly đầm đìa mồ hôi, cơ thể khó chịu
vô cùng, giống như chỉ cần ở thêm một giây nữa thôi là sẽ bị nhiệt độ trong
bếp nướng chín vậy.
Nàng không nhịn được muốn quay ra ngoài, đúng lúc ấy, ngay cạnh cửa, dì Lưu
mặc tạp dề sạch sẽ đưa cho nàng một ly trà mát.
“Con chưa kết đan, không chịu được nhiệt độ trong bếp là chuyện bình thường.
Ly trà này giúp giảm bớt khó chịu, mau uống đi”
Tống Ly vội đón lấy. Một ly trà mát trôi xuống bụng, hơi nóng trong cơ thể lập
tức bị xua tan. Tống Ly mới thấy dễ chịu hơn, rồi bắt đầu quan sát tình hình
trong bếp.
Căn bếp này không chỉ lớn hơn tưởng tượng, mà còn rộng gấp nhiều lần so với
không gian nhìn bên ngoài, hẳn là đã được bố trí trận pháp không gian.
Nguyên liệu trong bếp càng làm người ta kinh ngạc: linh rau, linh gạo, linh quả;
xác yêu thú lớn bằng một căn nhà; lại có loại lớn gấp đôi; đủ loại hải thú kỳ lạ;
thậm chí còn có yêu hồn bị nhốt trong lồng đặc chế…
Những thứ Tống Ly từng nghĩ tới, và cả những thứ vượt xa sức tưởng tượng
của nàng nơi này đều có đủ.