Tối hôm đó, Ngũ Vị Các liền tổ chức một hoạt động: chỉ cần tiêu dùng đủ một
trăm thượng phẩm linh thạch là có thể nhận được một viên đan bồi bổ dạ dày
và hỗ trợ tiêu hoá mới, số lượng giới hạn mười viên.
Các thực khách đều chưa từng nghe qua loại đan dược này, nhưng dù sao
cũng là miễn phí. Trong Ngũ Vị Các không thiếu những người dư dả linh thạch,
bất kể là tán tu hay quan viên, địa vị trong giới tu tiên đều không thấp. Để
những người này quảng bá cho đan thì hiệu quả chắc chắn gấp đôi công sức.
Tâm trạng Tống Ly rất tốt, bận rộn chạy tới chạy lui làm việc, ngược lại Lục
Diễn hôm nay lại không còn vẻ ung dung thường ngày, ánh mắt liên tục đảo
quanh như kẻ trộm.
“Hôm nay ngươi đang tìm ai à?” Tống Ly cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Là thế này, dạo gần đây ta tu luyện hơi mệt quá…”
Lục Diễn còn đang bịa chuyện thì ngoài cửa tiệm đã náo nhiệt hẳn lên.
“Người của Nguyên Bảo Thương Hội tới rồi!”
“Nhã gian trên lầu ba đã chuẩn bị xong cho các vị!”
Bàn Nha nhiệt tình dẫn người của Nguyên Bảo Thương Hội vào, vừa đi vừa gọi
lớn: “Tiểu Lục đâu rồi? Lại chạy đi đâu nữa rồi, còn không mau ra tiếp khách!”
“Ái chà, ta đau bụng quá…”
Lục Diễn lập tức nhảy ra sau lưng Tống Ly, nghiến răng giả bộ đau đớn không
chịu nổi.
“Ngươi không sao chứ? Hay để ta đưa ngươi đi y quán xem thử?” Tống Ly cũng
bị hắn thay đổi đột ngột dọa cho giật mình.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là không tiếp đãi nổi người của Nguyên
Bảo Thương Hội thôi, hay là ngươi thay ta nhé?”
Người của Nguyên Bảo Thương Hội vừa vào đã bắt đầu nhìn quanh, đầu Lục
Diễn cũng cúi ngày càng thấp.
“Được, nếu ngươi thật sự không chịu nổi thì để Tiêu Vân Hàn đưa ngươi đi y
quán”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
“Ừ ừ, biết rồi biết rồi”
Lục Diễn vội vàng đáp lời. Bên kia Bàn Nha vẫn đang tìm người, Tống Ly nhanh
chóng chạy lên.
“Các vị khách, để ta dẫn mọi người lên nhã gian lầu ba”
Tống Ly không hề biết rằng, ngay khi nàng dẫn nhóm khách này lên lầu, bọn họ
vẫn còn không ngừng nhìn quanh, như đang tìm ai đó.
Sau khi người của Nguyên Bảo Thương Hội ngồi xuống, Tống Ly chờ bọn họ
gọi món, nhưng người dẫn đầu chỉ mỉm cười xua tay.
“Cái đó… ngươi xuống trước đi, bọn ta bàn bạc xem gọi món gì đã, lát nữa
ngươi quay lại”
“Vâng”
Tống Ly vừa rời đi, cửa phòng đóng lại, nhã gian lập tức trở nên náo nhiệt.
“Sao không thấy nhị công tử đâu? Tin tức chẳng phải nói nhị công tử đang ở
Ngũ Vị Các này sao?”
“Tin tức còn nói, dạo gần đây nhị công tử ở Phong Tranh quận, hay đi cùng
một kiếm tu nghèo không mua nổi nhà, còn có một góa phụ trẻ mang theo
con. Ta thấy tiểu nhị vừa rồi chính là góa phụ trẻ trong tin tức đó!”
“Đúng vậy, đại công tử nghe chuyện này xong tức giận lắm. Cái tên kiếm tu
nghèo thì không đáng lo, nhưng đại công tử tuyệt đối không cho phép góa
phụ tiếp cận nhị công tử, bọn họ chắc chắn không có ý tốt!”
“Dù lần này chúng ta chỉ đến dò xét hư thực, nhưng đã đụng phải rồi thì nhất
định phải thay đại công tử trút cơn giận này, tuyệt đối không để kẻ có tác
phong không đứng đắn làm ô uế nhị công tử thuần khiết ngây thơ của chúng
ta!”
“Đúng, trút giận!”
“Trút giận!”
Khi Tống Ly lần nữa bước vào nhã gian, nhóm người Nguyên Bảo Thương Hội
vốn còn hơi lúng túng lúc nãy, giờ đây từng người đều ngồi ngay ngắn, vẻ mặt
đầy tự tin.
Tống Ly liếc nhìn bọn họ một lượt.
con/chuong-16-goa-phu-tre-trung-xinh-dephtml]
“Các vị khách đã nghĩ xong muốn gọi món gì chưa?”
“Nghĩ xong rồi,” một nam nhân trẻ tuổi nghiêm túc nói, “ta nói xong ngươi nhớ
ghi cho kỹ đấy!”
Tống Ly gật đầu, lấy giấy bút ra ra hiệu hắn tiếp tục.
“Ta muốn gọi: dê hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt hoa quay, gà non quay,
ngỗng con quay, heo kho, vịt kho, gà xì dầu, thịt hun khói, dạ dày non thông
hoa…”
Đợi nam nhân trẻ tuổi đọc liền một hơi xong cả danh sách dài, đến mức chính
mình cũng thở không ra hơi, Tống Ly đã dừng bút.
Thấy Tống Ly không có ý ghi tiếp, nam nhân trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, thầm
nghĩ nữ nhân này vẫn còn non lắm!
“Khách quan, trong thực đơn không có những món ngài vừa nói, có cần bàn lại
xem gọi món gì khác không?”
Tống Ly cảm thấy, nếu đầu óc người này không có vấn đề, vậy thì hẳn là đến
gây sự. Nếu là vế sau, vậy có cần cho bọn họ thêm thời gian bàn bạc hay
không, để nàng tiện thể ra ngoài báo quan?
Nam nhân trẻ tuổi sững người, trừng to hai mắt, đầu óc xoay chuyển nhanh
chóng.
Bên cạnh, một thương nhân lão luyện phất tay: “Không cần, không cần bàn
nữa, bọn ta đã nghĩ xong rồi. Tiểu nhị, ngươi có thể mang lên cho bọn ta một
ấm trà trước được không?”
“Xin chờ một chút”
Tống Ly xách ấm trà quay lại, chuẩn bị đặt lên bàn thì lão thương nhân kia
nhất quyết đứng dậy đón lấy.
Quả nhiên, Tống Ly vừa đưa ấm trà cho ông ta, tay ông ta liền buông ra, ấm trà
lập tức rơi xuống đất, nước nóng bắn hết lên người chính ông ta.
“Ngươi…”
“Một ấm trà Xuân Yến Hạnh Lâm giá năm mươi trung phẩm linh thạch, một ấm
trà Xuân Vân Vụ giá ba mươi trung phẩm linh thạch, tổng cộng tám mươi trung
phẩm linh thạch. Khách quan muốn bồi thường ngay hay gộp chung thanh
toán sau? Đúng lúc hôm nay Ngũ Vị Các có hoạt động, tiêu đủ một trăm
thượng phẩm linh thạch sẽ tặng một viên bồi bổ dạ dày và hỗ trợ tiêu hóa, số
lượng có hạn 10 viên”
Không đợi lão thương nhân kia kịp đổ lỗi cho mình, Tống Ly đã tính toán rành
rọt rõ ràng cho ông ta. Nhưng đối phương dù sao cũng là thương nhân lão
luyện, không vì lời nói của Tống Ly mà rối loạn trận cước.
“Vừa rồi rõ ràng là ngươi chưa…”
“Vừa rồi quận chủ cũng tới Ngũ Vị Các chúng ta dùng bữa, ngay nhã gian bên
cạnh của các vị. Ta phải mau qua đó tiếp đãi. Xin hỏi các vị khách, đã chọn
xong món chưa?” Tống Ly cắt ngang lời ông ta.
Nghe nói quận chủ Phong Tranh quận cũng đang ở đây, những lời đã chuẩn bị
sẵn trong bụng của lão thương nhân nhất thời không nói ra được. Nếu hôm
nay làm lớn chuyện, náo đến tai quận chủ thì rất phiền phức. Bọn họ chỉ đến
dò tin tức, không cần tự chuốc lấy rắc rối.
“Ờ… gọi món, gọi món…” Lão thương nhân mặt không đổi sắc nói.
Ra khỏi nhã gian, Tống Ly bắt đầu tìm Bàn Nha khắp nơi.
Thực ra quận chủ cũng không có ở Ngũ Vị Các, Tống Ly chỉ nhìn ra bọn họ có ý
gây chuyện nên mới nói vậy. Nàng không sợ bị vạch trần, bởi vì ai gây chuyện
người đó chột dạ. Bộ dạng của lão thương nhân kia chẳng phải chính là chột
dạ sao.
“Bàn ca, người của Nguyên Bảo Thương Hội tới đây không phải chỉ để ăn cơm
đúng không?” Tống Ly tìm được Bàn Nha rồi hỏi.
Mà ở không xa, Lục Diễn đang tìm Tiêu Vân Hàn mượn mặt nạ, nghe thấy câu
này thì thân thể không nhịn được run lên. Nàng biết rồi sao?
“Sao thế?” Bàn Nha cảm thấy kỳ quái.
“Họ làm vỡ một cái ấm trà, trông như cố ý đến gây sự”
“Ngươi không bị bọn họ làm bị thương chứ?” Bàn Nha ngẩng đầu nhìn về
hướng nhã gian lầu ba, bên đó yên tĩnh vô cùng, rồi nói tiếp: “Được rồi, ngươi đi
làm việc khác đi, ta sẽ cho mấy người để mắt bên đó”
Lục Diễn co rúm ở một bên, thân thể run lẩy bẩy, đột nhiên có người vỗ lên vai
hắn, dọa hắn giật nảy mình. Tay Tống Ly vẫn đặt trên vai hắn, nhìn bộ dạng
này của Lục Diễn.
“Bụng ngươi vẫn còn đau à?”
“À… khụ, cái này…”
Lục Diễn đảo mắt một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ôi trời, mái nhà lại bị lọt gió rồi! Cái mái nhà này đúng là thật tình, ta mới vá
xong mấy hôm trước thôi, không thể để khách khứa lại tùy tiện đột phá tại chỗ
được. Ta đi vá mái nhà đây, đừng để ý tới ta, đừng để ý tới ta nha!”