Chớp mắt một cái, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn đã biến mất tăm. Khóe miệng
Tống Ly khẽ giật. Không tranh thủ lúc này học thuộc nội dung bài giảng thì hai
người đó còn sống nổi không?
Nàng tìm dọc đường, cuối cùng đến trước nhà xí, vừa đi vừa tiếp tục đọc
thuộc.
“Phàm quân ưa cao ghét thấp, quý dương khinh âm, dưỡng sinh mà ở chỗ
chắc…”
Bên trong run như cầy sấy, không biết qua bao lâu mới truyền ra một câu: “Nhà
xí là trọng địa, ảo ảnh dừng bước! Nhà xí là trọng địa, ảo ảnh dừng bước!”
Nghe vậy, Tống Ly chớp chớp mắt: “Các ngươi coi ta là ảo ảnh à?”
Nói như vậy, trong thư viện này quả thật có tồn tại ảo ảnh. Ảo ảnh, huyễn
tượng… nghe rất giống năng lực mà yêu tộc hay dùng, mà vị chưởng viện kia
lại căm ghét yêu tộc đến thế…
Ánh mắt Tống Ly sáng lên, lập tức quay về lớp học, lật xem những cổ thư còn
lại. Cùng lúc đó, bên trong nhà xí, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn vẫn đang dùng
thần niệm trao đổi.
Lục Diễn: Giờ làm sao đây, câu tiếp theo trả lời thế nào?
Tiêu Vân Hàn: Đừng trả lời, nói càng nhiều càng dễ sai.
Lục Diễn: Sao bên ngoài im lặng vậy? Ảo ảnh đi rồi hay cố tình dụ chúng ta ra
ngoài?
Tiêu Vân Hàn: Sắp đến giờ học buổi chiều rồi, kiểu gì cũng phải ra thôi.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, hai người hợp sức đẩy cửa nhà xí ra. Bên
ngoài không thấy bóng dáng Tống Ly, chỉ có Dương Sóc vừa hay đi ngang qua.
Hắn chợt dừng lại, nhìn hai người bằng ánh mắt khó nói thành lời.
“Hai người chiếm chung một hố à?”
Lục Diễn hoàn toàn không nhận ra Dương Sóc đang hỏi cái gì, chỉ đảo mắt
khắp nơi tìm xem ảo ảnh có thể nấp ở đâu. Xác nhận Tống Ly đã biến mất
hoàn toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Vân Hàn thì hiểu, nhưng nghiêm túc đáp: “Có việc quan trọng”
Biểu cảm của Dương Sóc lại càng khó tả.
“Được được được…”
Nói xong liền quay người đi về phía lớp học.
Tiêu Vân Hàn trầm mặc một lát: “Ta nói sai chỗ nào à?”
“Hả?” Lục Diễn lúc này mới hoàn hồn, “Vừa nãy ngươi nói gì cơ?”
…
Giờ Thân tan học, trời vẫn còn sớm. Rời khỏi thư viện, có một cấm lệnh là
không được đi lại một mình, nên những người mất tích đã hẹn nhau cùng quay
về rừng quan tài.
Trở lại đó, họ có thể ở yên trong những cỗ quan tài tuyệt đối an toàn cho đến
ngày hôm sau. Dương Sóc nghĩ Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn là người mới, nên
chủ động ở lại đi cùng họ.
Khi tan học, Tống Ly nhìn hai người chuẩn bị rời đi, hỏi: “Các ngươi định đi
đâu?”
Hai người lập tức dựng hết lông tóc, vội vàng theo sát Dương Sóc.
Lúc này Dương Sóc cũng nhận ra, cái ảo ảnh xuất hiện từ sáng sớm kia bám
lấy hai người này suốt cả ngày, chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
E là một cấm lệnh còn nguy hiểm, còn đáng sợ hơn!
Nhận ra Tống Ly vẫn theo phía sau, ngay cả Dương Sóc người không bị “bám”
cũng bắt đầu căng thẳng.
“Hai người… có phải đã làm chuyện gì đó nên mới bị ảo ảnh quấn lấy lâu như
vậy không?” Dương Sóc lại nhớ tới cảnh gặp hai người ở cửa nhà xí. Hai người
này chẳng lẽ thật sự làm chuyện mờ ám gì rồi?
“Bảo đảm là không có!” Lục Diễn hạ giọng, thề thốt.
Tiêu Vân Hàn nghĩ nghĩ: “Ngủ gật trong giờ học tính không?”
Dương Sóc bắt đầu không tin nổi nữa.
Tống Ly khoanh tay: “Ta thật sự không phải ảo ảnh, nói bao nhiêu lần các
ngươi mới tin?”
Dương Sóc vội vàng bịt miệng hai người kia lại.
“Ngàn vạn lần đừng đáp lời!”
con/chuong-36-nha-xi-la-trong-dia-ao-anh-dung-buochtml]
Ra khỏi thư viện, Dương Sóc lập tức kéo hai người chạy như bay.
Tống Ly nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của họ, đầu đầy vạch đen. Định
đuổi theo thì nàng chợt dừng bước.
Bên cạnh, một nữ tử y phục xộc xệch, mắt đẫm lệ chạy về phía nàng.
“Cô nương, cứu mạng với! Đám học trò trong thư viện đó căn bản không phải
người, bọn chúng muốn làm nhục ta! Cô nương cứu ta với!”
Nàng ta túm lấy tay Tống Ly, khóc đến đứt ruột đứt gan.
…
Bên ngoài thư viện, Dương Sóc dẫn hai người chạy rất xa mới chậm lại.
“Ảo ảnh trong thư viện càng ngày càng lợi hại, xem ra phải mau nghĩ cách rời
khỏi nơi này” Dương Sóc không nhịn được nói.
Lục Diễn hỏi: “Đến đây rồi thì coi như an toàn chưa?”
“Coi như vậy,” Dương Sóc gật đầu, “Ảo ảnh không thể rời khỏi thư viện, ra khỏi
đó là nó không thể tiếp tục quấn lấy người nữa”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Lục Diễn vỗ ngực trấn an.
Đi thêm một đoạn, Tiêu Vân Hàn không nhịn được nói:
“Nếu như… thứ chúng ta thấy hôm nay không phải ảo ảnh, mà là Tống Ly thật
thì sao?”
Bước chân Lục Diễn cũng chậm lại.
“Không thể đâu, chúng ta đã lạc mất Tống Ly rồi, mà nàng cũng không phải
mục tiêu của Thiên Ẩn Thư Viện, sao nàng có thể tới đây được?”
“Nhưng dáng vẻ nàng đọc thuộc sách, giống Tống Ly y như đúc”
“Dung mạo cũng giống hệt, tên cũng gọi là ‘Tống Ly’, bắt chước thôi. Ảo ảnh
thì làm gì có ý tốt, chắc là muốn tiễn chúng ta rời khỏi cõi đời xinh đẹp này…”
Đi thêm một đoạn nữa, Tiêu Vân Hàn vẫn thấy khó hiểu, liền hỏi Dương Sóc:
“Ảo ảnh thật sự có thể bắt chước giống đến vậy sao?”
Dương Sóc đáp: “Trước kia ảo ảnh xuất hiện đều kỳ hình quái trạng, có yêu có
người, nhưng bắt chước người quen của các ngươi như vậy thì đúng là chưa
từng xảy ra”
Lời vừa dứt, hai người đồng thời dừng bước.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
“Chẳng lẽ… thật sự là Tống Ly?”
Dương Sóc sáng sớm cũng đã nghe hai người nhắc tới cái tên này. Nhưng hắn
còn chưa kịp nghĩ sâu, đã bị hai người kẹp trái kẹp phải kéo thẳng về hướng
thư viện.
“Không được! Nếu thật là Tống Ly thì tuyệt đối không thể để nàng một mình
bên ngoài thư viện, sẽ chết mất!” Giọng Lục Diễn run lên.
“Ê ê, hai người làm gì thế?” Dương Sóc hoảng hốt, “Ở ngoài cùng nhau dừng lại
cũng có khả năng chết đó!”
Tuy khả năng không lớn, nhưng vẫn có!
Tiêu Vân Hàn suy nghĩ một lúc: “Quay lại xem. Nếu nàng có thể rời khỏi thư
viện, thì không phải ảo ảnh”
Mà hai người đã quyết quay lại rồi, cũng không thể bỏ Dương Sóc một mình,
đành kẹp hắn đi cùng.
Dương Sóc đau đầu: “Không phải chứ, các ngươi thật sự tin có người bị nơi này
bài xích mà vẫn có thể vào được sao?”
“Không dám nghĩ,” Lục Diễn lắc đầu, “nhưng nếu là Tống Ly thì… có lẽ được?”
“Được được được, đã lo cho đồng bạn như vậy thì hôm nay ta liều mạng cùng
các ngươi. Nhưng nói trước, chỉ đứng ngoài thư viện chờ thôi, không được vào,
tối đa nửa canh giờ là phải quay về!”
Hai người nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Ẩn Thư Viện. Tống Ly nhìn “nữ nhân” trước mặt
đang khóc đến lê hoa đái vũ.
Hôm nay Lục Diễn bọn họ đều coi nàng là ảo ảnh, vậy tức là trong thư viện này
thật sự tồn tại ảo ảnh.
Mà ảo ảnh thì chắc chắn đều mang ác ý, nên mới khiến hai người kia tránh
nàng như tránh tà.
Sáng sớm, Yến Châu đã nói rất rõ với nàng rằng thư viện không thu nhận nữ
tử. Hơn nữa, những người mất tích trong thư viện ai nấy đều cẩn trọng như đi
trên băng mỏng, sao có thể làm ra chuyện như lời “nữ nhân” trước mắt này nói.
Cách ăn mặc của nàng ta, ở thời đại hiện nay cũng vô cùng kỳ lạ…