Cho đến tận hôm nay, hắn vẫn không biết quyết định năm xưa của mình rốt
cuộc là đúng hay sai.
Giọng nói của Kỷ sư lại vang lên: “Bài học cuối cùng này, ta sẽ truyền cho
ngươi tâm pháp cân bằng thủy hỏa. Nó sẽ thay đổi tận gốc đặc tính linh căn
trong cơ thể ngươi. Nếu ngươi có quyết tâm, phế bỏ tu vi, dùng tâm pháp này
để trúc cơ lại từ đầu, tiền đồ sau này sẽ không thể hạn lượng”
Thanh khí nhập vào mi tâm Dương Sóc. Là phế tu vi để trúc cơ lại, hay cả đời
dừng bước ở Trúc Cơ hậu kỳ, với hắn mà nói, đây không phải là quyết định có
thể đưa ra trong thời gian ngắn.
Sau đó, Kỷ sư căn cứ vào tình huống của từng người, lần lượt ban cho họ mỗi
người một phần cơ duyên.
Không chỉ có các tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà cả những tu sĩ Luyện Khí kỳ, thậm chí cả
những phàm nhân, cũng đều nhận được ban tặng của Kỷ sư. Khiến cho cuộc
kỳ ngộ này được trọn vẹn viên mãn.
Còn Kỷ sư thì đặc biệt để phần chỉ điểm dành cho ba người Tống Ly lại sau
cùng.
Ông trước hết nhìn về phía Tiêu Vân Hàn.
Ông đã sớm nhìn ra, Tiêu Vân Hàn không chỉ có kiếm linh thể vạn năm khó
gặp, mà còn sở hữu lôi linh căn uy lực cực lớn. Đứa trẻ này sau này tất sẽ trở
thành một trong những kẻ khuấy động phong vân của giới tu tiên.
Đặt đại cơ duyên lên người hắn, tuyệt đối là đáng giá.
“Đã từng có cố nhân phi thăng thành tiên, để lại một đạo kiếm ý giao cho ta
bảo quản. Nếu gặp được người hữu duyên, vậy đạo kiếm ý ấy cũng coi như có
người kế thừa”
Lúc này, thứ bay vào mi tâm Tiêu Vân Hàn không phải là thanh khí, mà là một
tia lôi điện mảnh như sợi tóc lóe lên trong chớp mắt. Nhưng ngay khoảnh khắc
lôi điện nhập thể, đồng tử Tiêu Vân Hàn bỗng co rút mạnh.
Đó chính là độ kiếp kiếm ý.
Sau khi lĩnh ngộ độ kiếp kiếm ý này, kiếm hạ kinh lôi chẳng khác nào thiên kiếp
lôi đình, uy lực khó dò, đồng thời còn có thể khắc chế hết thảy tà ma ngoại
đạo!
Lục Diễn vừa thấy biểu cảm của Tiêu Vân Hàn, liền biết ngay hắn chắc chắn đã
nhận được bảo vật kinh người. Lúc này trong lòng hắn sôi sục, xoa xoa tay chờ
đợi đại cơ duyên của mình.
Đây chính là thượng cổ đại năng mười vạn năm trước đích thân truyền công.
Nghĩ đến thôi hắn đã lén cười trong bụng, cảm thấy mình đúng là đi trúng vận
chó mới nhận được nhiệm vụ này.
Ánh mắt Kỷ sư cũng lập tức lướt sang người Lục Diễn, liếc một cái đã nhìn
thấu tâm tư của tiểu tử này.
Khóe môi khẽ cong, ông không nói một lời, trực tiếp đánh ra một đạo kim
quang nhập vào mi tâm Lục Diễn.
Khi nhận ra kim quang kia là thứ gì, sắc mặt Lục Diễn cứng đờ, miệng há to:
“Cái gì? độc thân Tâm pháp?!”
Cả hiện trường đều nghe rõ tiếng kêu to của hắn, hơn nữa mọi người cũng
không ngờ trên đời lại thật sự có loại công pháp gọi là “độc thân tâm pháp”
như vậy.
Là tu luyện xong thì không được có nữ nhân, hay là trước khi tu luyện phải… tự
thiến?
Lại thêm bộ dạng cuống cuồng như kiến bò chảo nóng của Lục Diễn, khiến mọi
người đều không nhịn được mà bật cười. Chỉ có Tống Ly từng thấy ghi chép về
“Độc thân tâm pháp” trong cổ tịch của thư viện, lặng lẽ truyền âm cho Lục
Diễn.
“‘Độc thân tâm pháp’ còn gọi là ‘Thuần Dương tâm pháp’, đây là thuần dương
thần thuật đã thất truyền từ viễn cổ. Kỷ sư nhìn ra thể chất của ngươi nên mới
đặc biệt truyền cho ngươi. Nếu tu luyện đến đại thành, đánh với thần thú
viễn cổ cũng có qua có lại, ngươi gấp gáp cái gì chứ?”
Nghe Tống Ly giải thích xong, Lục Diễn mừng rỡ, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ
ơn.
“Đệ tử Lục Diễn, đa tạ tiền bối truyền công!”
Phía sau Lục Diễn, một đám người cũng ào ào quỳ xuống theo. Đợi khi tiếng tạ
ơn lắng xuống, Lục Diễn chớp chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiền bối, còn
Tống Ly nữa, ngài vẫn chưa truyền công cho Tống Ly”
Kỷ sư khẽ cười, nhưng không mở miệng. Ngay sau đó, Tống Ly chỉ cảm thấy
mắt tối sầm lại, thế giới rơi vào bóng tối tuyệt đối.
Một đốm lửa bừng lên, thu hút ánh nhìn của nàng. Là một đống lửa, bên cạnh
đống lửa là một người không còn là tinh hồn ký sinh trong thân thể hồ yêu, mà
đã trở về dáng vẻ nguyên bản nhất của ông.
con/chuong-46-thanh-de-truong-sinh-quyethtml]
Áo trắng không vương bụi trần, quanh thân tự có tiên khí lượn lờ. Đây là lần
đầu tiên Tống Ly được nhìn thấy một cổ nhân thuộc về mười vạn năm trước.
“Kỷ tiền bối, nơi này là…”
Kỷ Quân An vươn tay hơ lửa, ngọn lửa ở đây, ấm áp như khi ông xuất chinh
năm ấy.
“Không phải đã nói rồi sao, cứ gọi ta là tiên sinh,” Kỷ Quân An dừng lại một
chút rồi nói tiếp: “Đây là không gian thần thức mà ngươi còn chưa khai mở.
Quả nhiên đúng như ta dự đoán, ở đây có phát hiện ra một đốm lửa”
Tống Ly kinh ngạc: “Đây là ngọn lửa trong không gian thần thức của ta…”
“Mộc sinh hỏa. Nói chính xác hơn, đây là hỏa diễm do mộc linh căn trong cơ
thể ngươi thai nghén ra. Ta nghĩ, trước đây ngươi hẳn là đã gặp được đại cơ
duyên, khiến mộc linh căn vốn bình thường lại được bồi dưỡng thành đặc tính
sinh sôi không dứt”
“Cũng vì đặc tính ấy, tinh lực của ngươi luôn dồi dào, cảm nhận đối với sinh cơ
trong thiên địa cũng đặc biệt nhạy bén”
Tống Ly lập tức nghĩ tới Bích Không Mộc Linh Dịch từng uống ở Ngũ Vị Các. Vì
vật ấy ảnh hưởng đến nàng quá lớn, nàng từng cho rằng đó là thứ dì Lưu cố ý
sắp đặt cho mình.
“Cũng bởi vì đi trên con đường đan đạo, thường xuyên tiếp xúc với hỏa, nên
mộc linh căn trong cơ thể ngươi đã sớm thai nghén ra bản mệnh Thanh Mộc
Linh Hỏa này”
“Hỏa do linh căn sinh ra, so với bất kỳ dị hỏa nào trên đời này cũng đều thích
hợp với ngươi hơn. Đợi khi ngươi trúc cơ, khai mở không gian thần thức, nhớ
phải chăm sóc, bồi dưỡng nó thật tốt”
“Những lời tiên sinh nói, Tống Ly đều ghi nhớ” Nàng thực sự ghi tạc trong lòng.
“ Thanh Mộc Linh Hoả đã có đặc tính sinh sôi không dứt, ta ở đây có một bộ bí
pháp thích hợp nhất với ngươi. Chỉ có điều, đó là cấm thuật, ngươi có dám học
không?” Kỷ Quân An chậm rãi nói.
“Dám học,” Tống Ly đáp: “Tiên sinh đã nói nó thích hợp nhất với ta, vậy ta và
nó nhất định có duyên”
“Tốt”
Kỷ Quân An mỉm cười, rồi đứng dậy. Trong lòng bàn tay ông bay ra một sợi
khói xanh, hướng thẳng vào mi tâm Tống Ly.
“Cấm thuật này có tên là 《Thanh Đế Trường Sinh Quyết》, lấy sinh cơ làm
gốc, lấy sinh cơ làm chủ. Pháp môn này không thiên về sát phạt, giỏi dưỡng
sinh. Nhưng sau khi lĩnh ngộ, nó có thể khiến sinh cơ trong cơ thể địch nhân
trong khoảnh khắc bốc hơi như nước, cũng xem như một thủ đoạn bảo mệnh
cực tốt”
Ông miệng thì nói là thủ đoạn bảo mệnh, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra,
trong chiến đấu việc sinh cơ của bản thân có thể bị đối thủ trực tiếp đánh
tan là chuyện đáng sợ đến mức nào.
“Nhưng con nhất định phải ghi nhớ, 《Thanh Đế Trường Sinh Quyết》 tu luyện
đến tầng thứ tám thì phải dừng lại, tuyệt đối không được luyện tầng thứ chín”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tống Ly, giọng nói của Kỷ Quân An trầm xuống vài
phần.
“Khi pháp quyết này tu luyện đến tầng thứ chín, con sẽ trở thành một ma tu
triệt để. Chỉ đến khi tu luyện tới tầng thứ mười, mới có thể một lần nữa tìm lại
thân phận đạo tu”
“Từ xưa đến nay, rất nhiều người tu luyện 《Thanh Đế Trường Sinh Quyết》 đều
gặp vấn đề ở tầng thứ chín: kẻ thì bị chính đạo tru sát, kẻ thì bị tâm ma của
bản thân vây khốn, cuối cùng công lao đổ sông đổ biển. Thậm chí có người
còn đi vào đường cùng, thân nát đạo tiêu”
“Đứa nhỏ, những lời ta vừa nói, con nhất định phải khắc ghi”
Kỷ Quân An lại một lần nữa nhấn mạnh. Tống Ly gật đầu thật mạnh: “Đệ tử đã
ghi nhớ”
Không khí trong không gian thần thức lại dần trở nên nhẹ nhõm.
“Con có biết vì sao ta truyền công cho người khác, không cần cưỡng ép tiến
vào không gian thần thức của họ, mà đến lượt con thì lại phải như vậy không?”
Tống Ly vừa định lắc đầu, bỗng trong lòng khẽ động, như thể bên tai lại vang
lên cơn gió lạnh lẽo, tang thương của ngày hôm ấy.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Những lời nàng từng nói khi đó, từng chữ từng chữ đều hiện lên rõ ràng. Tán tu
Tống Ly, nguyện bái chưởng viện làm sư phụ.