“Phong Tranh quận,” Tống Ly khẽ nói. “Phong Tranh quận là địa bàn của ai,
ngươi hẳn cũng biết chứ?”
“Ngươi định nói với ta rằng ngươi là người của Tán Tu Liên Minh?” Lư Bang
nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng. “Tinh Vũ đạo nhân sớm đã tuyên bố sẽ quét
sạch đám tà tu như bọn ta. Giờ ngươi tự bộc lộ thân phận, ta lại càng có thêm
một lý do để giếc ngươi!”
“Ngươi nhìn ta xem, giống dáng vẻ sợ chết lắm sao?” Nụ cười trên mặt Tống
Ly càng đậm hơn, ẩn chứa vài phần điên cuồng. “Rõ ràng là ngươi không dám
giếc ta mà”
Lư Bang không chịu nổi sự khiêu khích ấy, bàn tay đang nắm cổ áo bỗng siết
chặt lấy cổ Tống Ly, truyền âm lạnh lẽo: “Ngươi thật sự cho rằng ta coi trọng
tình huynh đệ đến vậy sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù lão tam chết rồi,
ngươi cũng phải làm lô đỉnh của ta! Ta sẽ từ từ, từng chút một hành hạ ngươi
đến chết!”
Nói xong, hắn hất mạnh Tống Ly sang một bên, rồi kéo lấy Ngu Ngưng ở gần
đó lôi ra ngoài.
Rõ ràng lúc này Lư Bang chưa dám động đến Tống Ly, đành bắt Ngu Ngưng đi
ra ngoài để hành hạ.
Tống Ly nhìn hắn kéo Ngu Ngưng đi, rồi chậm rãi tựa lưng vào tường ngồi
xuống. Không bao lâu nữa, Lư Bang sẽ đưa Ngu Ngưng quay lại.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tống Ly, một lúc sau chỉ có Lư Bang mang
theo Ngu Ngưng trở về, phía sau không có đàn em đi theo.
Hắn như ném một món đồ vô dụng, tiện tay quăng Ngu Ngưng vào trong lao,
sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ, ánh mắt lướt qua từng nữ tu ở đây, cuối cùng chọn
một nữ tu có dung mạo còn xem được.
Lư Bang như sói đói nhào tới, nữ tu bị dọa hét lên thảm thiết, rồi bị một tiếng
“im miệng” đầy giận dữ của hắn làm cho không dám phát ra thêm âm thanh
nào. Hắn vừa hôn loạn trên người nữ tu, sắc mặt lại càng đỏ hơn, chửi ầm lên
một tiếng rồi bắt đầu đánh đập nàng ta.
“Con đĩ khốn! Một lũ phế vật vô dụng!”
“Đánh chết hết các ngươi, đánh chết tất cả!”
“Đừng đánh nữa,” giọng Tống Ly lười nhác vang lên, “đánh nữa cũng không
cửng nổi đâu”
Lư Bang lập tức bước mấy bước tới, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Tống
Ly.
“Độc phụ! Chính là ngươi, con độc phụ này hại ta!”
Trong khoảnh khắc đó, Lư Bang chợt nhớ lại cảnh buổi sáng ở khách điếm, khi
bắt Tống Ly, nàng đã cài ba nén hương lên búi tóc.
“Đau quá…” Tống Ly khẽ nhíu mày, xoay người đập đầu về phía bức tường sau
lưng. “Ta không muốn sống nữa”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lư Bang vội vàng ngăn lại hành động của nàng, hai mắt đỏ ngầu như muốn nứt
ra: “Ngươi có thuốc giải, có thể cứu ta đúng không? Đưa thuốc cho ta, ta
bảo đảm sẽ không giếc ngươi, đưa thuốc cho ta!”
Tống Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ cười: “Ngươi thật sự cần thứ đó đến vậy
sao? Không có nó thì không tu hành được à?”
Lư Bang giận đến cực điểm, một cái tát đã giơ lên, nhưng lại bị hắn cưỡng ép
dừng lại giữa không trung. Rất lâu sau, hắn giận quá hóa cười.
“Được, được, ta không động vào ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi
này. Ta không tin trên đời này lại không có luyện đan sư nào giải được độc của
ngươi!”
Lư Bang nhìn Tống Ly bằng ánh mắt âm độc hồi lâu, rồi mới xoay người rời
khỏi địa lao.
Địa lao lại chìm vào yên tĩnh. Ngu Ngưng từ dưới đất bò dậy, đi đến bên cạnh
Tống Ly, nhìn vết thương trên cổ nàng lại rách ra, nửa bên mặt sưng lên, không
khỏi đau lòng hỏi: “Đau không?”
Tống Ly nhìn nàng: “Còn ngươi thì sao?”
Rõ ràng Lư Bang đánh Ngu Ngưng còn nặng tay hơn đánh Tống Ly. Chỉ là
hiện tại Tống Ly bị trói bằng xích sắt đặc chế, thứ này có tác dụng phong ấn tu
vi, khiến nàng không thể dùng linh lực của mình để chữa lành vết thương.
con/chuong-58-nguoi-danh-ta-ta-khong-muon-song-nuahtml]
Ngu Ngưng lắc đầu: “Ta vẫn ổn. So với cái này, hôm nay có thể tránh được một
kiếp đã là rất may mắn rồi”
Tống Ly khẽ gật đầu. Không gian yên lặng một lúc, Ngu Ngưng lại nhẹ giọng
hỏi: “Ngươi là người của Tán Tu Liên Minh sao? Ta nghe nói Phong Tranh quận
là quận lớn nhất Đại Càn, nơi đó đặc biệt phồn hoa, mỗi năm vào mùa xuân
còn có lễ hội thả diều rất lớn, có phải vậy không?”
“Ừm,” Tống Ly nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Diều ở đó quả thật làm rất tinh xảo,
hơn nữa qua mùa xuân rồi, vẫn có rất nhiều người thích thả diều”
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Ngu Ngưng sáng lên, ngồi xuống bên cạnh Tống
Ly, ôm lấy hai đầu gối: “Ngươi có thể kể cho ta nghe những câu chuyện về
Phong Tranh quận không?”
Tống Ly im lặng giây lát, rồi nhìn quanh địa lao đầy tử khí này, nghĩ rằng nơi
đây có lẽ thật sự cần những câu chuyện để tăng thêm chút sinh cơ.
Thế là nàng chậm rãi kể về phong thổ nhân tình của Phong Tranh quận. Ban
đầu các nữ tu đều mang dáng vẻ uể oải vô hồn, nhưng nghe Tống Ly kể dần
dần, suy nghĩ của họ không khỏi bị giọng nói của nàng dẫn dắt vào câu
chuyện. Dường như họ cũng hóa thành những cánh diều trên bầu trời, bay tới
bầu không trung của Phong Tranh quận.
Các nữ tu đều nhìn về phía Tống Ly, chăm chú lắng nghe, bầu không khí kinh
hoàng tuyệt vọng trong địa lao tan đi không ít.
Cuối cùng, Tống Ly lại nói: “Đợi đến ngày nào đó các ngươi có cơ hội đến Ngũ
Vị Các, ta mời khách, dẫn các ngươi ăn cho bằng hết đặc sản của Phong Tranh
quận”
Lời vừa dứt, tâm trạng mọi người không khỏi dao động. Liệu họ còn có thể
chờ được đến ngày đó không?
Ngay cả địa lao này họ cũng không trốn ra được, cũng không thoát khỏi móng
vuốt của đám ác nhân kia.
Một dòng nước mắt lăn ra từ khóe mắt của nữ tu đang thoi thóp nằm dưới đất.
Nàng thậm chí còn không biết mình có thể sống đến ngày mai hay không.
Ngu Ngưng gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Tống Ly: “Thật tốt quá… nơi
ta từng muốn đến nhất, chính là Phong Tranh quận”
Tống Ly nhìn ra được, Ngu Ngưng rất khao khát Tán Tu Liên Minh, nhưng vì
sao nàng lại nói ra những lời như thế?
“Vậy sau này thì sao, vì sao lại không đi?”
“Sau này…” Ngu Ngưng chậm rãi vùi đầu xuống, “sau này thì bị bán vào kỹ
viện… nơi đó, ta cũng chỉ dám nghĩ thôi…”
“Nhưng không sao cả,” nàng lại chấn chỉnh tinh thần, ngẩng đầu cười với Tống
Ly, “một nơi sạch sẽ như thế, không nên có loại người dơ bẩn như ta, như vậy
cũng tốt”
Tống Ly hít sâu một hơi: “Ngươi không bẩn, ngươi chỉ là nạn nhân”
Nghe vậy, Ngu Ngưng bật cười: “Đây là lần đầu tiên có người nói với ta như thế,
cảm ơn ngươi”
“Tán Tu Liên Minh không nhìn tư chất, không hỏi quá khứ, chỉ nhìn đạo tâm.
Chỉ cần đạo tâm ngươi kiên định, nơi đó sẽ có một chỗ cho ngươi,” Tống Ly nói.
“Nếu ngươi muốn đến, bất cứ lúc nào cũng được chào đón”
Ngu Ngưng nhìn nàng chằm chằm, không hiểu sao nước mắt cứ thế trào ra,
nàng vội lau đi, đồng thời quay đầu sang chỗ khác không nhìn Tống Ly nữa.
“Vậy thì hẹn rồi nhé, nếu có một ngày ta đến Phong Tranh quận, ngươi phải gọi
một bàn đầy đồ ăn ở Ngũ Vị Các!”
“Được,” Tống Ly chậm rãi đáp, rồi nhìn sang những nữ tu khác, “mọi người đều
phải sống cho tốt, đều phải đến Ngũ Vị Các. Các ngươi không nói thì ta coi như
đã đồng ý rồi”
Nhất thời, các nữ tu trong địa lao nói cũng không xong, mà không nói cũng
không xong.
Nhưng cứ ngồi chờ như vậy, cơ hội sống sót cũng sẽ không tự nhiên rơi xuống
trước mắt. Hơn nữa Tống Ly rất rõ, độc mà nàng chế ra tuy phiền phức, nhưng
dùng cũng chỉ là những linh thảo mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể dùng. Nếu Bá
Long Bang thật sự tìm được luyện đan sư lợi hại giải được độc trên người bọn
họ, thì lá bùa giữ mạng trong tay nàng sẽ mất tác dụng.
Tống Ly giãy giụa thử xích sắt trên người. Túi trữ vật của nàng đã bị người của
Bá Long Bang lấy đi, nhưng nàng còn chuẩn bị vài túi trữ vật khác giấu sát
người, đề phòng chính là tình huống thế này.
Bên trong vẫn còn một ít linh thảo có thể dùng, chỉ cần mở được xích sắt, thì
vẫn còn cách.