Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 59 【Ta đã lấy được rồi】



Tống Ly nhìn về phía những nữ tu bị giam trong địa lao, lên tiếng cầu trợ giúp:

“Các ngươi có cách nào giúp ta mở cái này không?”

Do lúc nãy Tống Ly đã cố tình khuấy động bầu không khí, các nữ tu không còn

đề phòng nàng nữa, ngược lại còn sinh ra vài phần thân thiết.

Có người bất lực nói: “Ta từng thấy sợi xích này rồi, đó là pháp bảo của nhị

đương gia Bá Long Bang. Hắn là tu sĩ Kim Đan cảnh, chỉ có hắn mới có thể mở

được xích này”

Thật ra các nàng cũng không hiểu nổi, Tống Ly trông chỉ như một nữ tu Luyện

Khí kỳ, vậy mà sáng nay lại bị áp giải tới đây với đội hình đông đảo như vậy.

Nhị đương gia, tam đương gia, ngũ đương gia của Bá Long Bang đều có mặt,

ngay cả sợi xích trói nàng cũng là do nhị đương gia cố ý để lại.

“Ngươi muốn trốn khỏi đây sao?” Ngu Ngưng bỗng hỏi.

Tống Ly cúi mắt nhìn sợi xích rắc rối trên người mình: “Không trốn ra được thì

chỉ có thể chờ chết ở đây. Hiện tại ta còn đủ thể lực, có thể liều một phen”

Nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn nữ tu đang nằm trên đất chờ chết kia:

“Hãy cố sống cho tốt. Nếu ta ra được ngoài, ta sẽ lập tức dẫn đệ tử Vấn Phạt

Tông tới cứu các ngươi. Đừng quên ước hẹn ở Ngũ Vị Các của chúng ta”

Nước mắt ở khóe mắt nữ tu ấy chảy càng lúc càng nhiều. Sống cho tốt sao…

những ngày qua, các nữ tu khác cũng từng nói với nàng như vậy.

Nhưng họ cũng giống như nàng, thời gian bị giam ở đây càng lâu, hy vọng ấy

lại càng mờ mịt, đến cuối cùng đã chẳng còn ai nói với nàng câu đó nữa. Sự

xuất hiện của Tống Ly, lại thắp lên trong lòng nàng một đốm lửa nhỏ nhoi.

Ở một bên khác, Ngu Ngưng trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi giơ tay chỉnh lại mái

tóc rối bời của mình, cắn rách môi, máu đỏ tươi tràn ra. Nàng dùng ngón tay

thoa đều lên môi, trông tươi tắn rực rỡ như thoa son.

Vốn dĩ nàng đã sinh ra xinh đẹp, giữa ánh mắt, hàng mày mang theo phong

tình vạn chủng, đặt trong đám mỹ nhân cũng là người đặc biệt nổi bật.

Không lâu sau, lại có một tốp tà tu Luyện Khí kỳ tiến vào địa lao.

Đối với Tống Ly mà nói, những gương mặt này có phần quen thuộc. Không cần

nghi ngờ, bọn họ chính là đám tiểu đệ Bá Long Bang đã theo Lư Bang bắt nàng

ở khách điếm lúc sáng.

Huống chi lúc này, từng kẻ một đều dùng ánh mắt oán độc vô cùng nhìn chằm

chằm vào nàng. Bởi vì trúng độc hương không chỉ có mình Lư Bang, mà bọn họ

bây giờ cũng đều bất lực cả rồi.

Bọn tà tu này hận Tống Ly đến chết, nhưng trớ trêu thay mắt của tam đương

gia vẫn chưa chữa khỏi, ngũ đương gia lại trúng độc của ả độc phụ này. Nghe

ngũ đương gia nói, ả ta còn suốt ngày dọa tìm chết, vậy thì bọn chúng đâu

còn dám trêu vào?

Bị bao nhiêu ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm như vậy, Tống Ly cũng chẳng

dễ chịu gì. Vì thế nàng chọn cách phản kích: khóe môi cong lên, nở một nụ

cười đầy ẩn ý, ánh mắt lần lượt lướt qua phần háng của bọn chúng, coi như…

bày tỏ “kính ý”.

“Con độc phụ này!” Lập tức có kẻ bị chọc giận, xông lên định dạy cho Tống Ly

một bài học, nhưng bị người bên cạnh giữ chặt lại.

“Đừng trúng kế của ả ta! Quên lời ngũ ca dặn rồi sao!”

“Đúng vậy, chúng ta tới là để chọn người hầu hạ, cứ giữ lại mạng con độc phụ

này trước đã, đợi khi độc trên người mọi người được giải xong, tự nhiên sẽ có

lúc cho ả ta nếm mùi!”

Nói rồi, có người liếc mắt một cái đã phát hiện ra Ngu Ngưng, chỉ vào nàng ta:

“Ngươi, qua đây!”

Sau khi chọn Ngu Ngưng ra, lập tức có người khóa lại nhà lao lần nữa.

“Hôm nay chỉ chọn một nữ tu thôi sao?” Có tà tu không rõ tình hình hỏi.

“Haiz, đại ca đã mất tích hai ngày rồi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tối nay

luyện đan sư còn phải thức đêm chữa mắt cho tam ca, hồn đăng của tứ ca

cũng đã tắt, ngũ ca lại biến thành như vậy…” Nhắc tới một loạt chuyện này, tâm

trạng đám tà tu đều trĩu nặng: “Cho nên chỉ còn nhị ca là có thể tiếp tục luyện

thần công thôi”

“Luyện thần công” mà bọn chúng nói, chính là dùng phương pháp song tu để

hút tu vi và sinh cơ của nữ tu.

“Gần đây đúng là nhiều chuyện quá…”

Đợi đám tà tu rời đi, trong lòng Tống Ly cũng dấy lên nghi hoặc.

“Đại đương gia mất tích, tứ đương gia đã chết?”

Nàng chợt nhớ lại tình hình ở khách điếm ban ngày. Khi đó nàng gần như đã

thoát hiểm, trong không gian đột nhiên xuất hiện thêm hai luồng sinh cơ, một

trong số đó chính là vị nhị trưởng lão Kim Đan kỳ đã chế trụ nàng.

Luồng sinh cơ còn lại hẳn chính là tứ đương gia. Nhưng nàng rất nhanh đã bị

nhị đương gia đánh ngất, những chuyện sau đó hoàn toàn không biết.

con/chuong-59-ta-da-lay-duoc-roihtml]

Tứ đương gia đã chết, chẳng lẽ là…

Trong đầu Tống Ly chỉ nghĩ tới Trường Sinh. Nếu thật sự là Trường Sinh làm,

vậy thì phiền phức lớn rồi.

Một khi đã mở sát giới, nó sẽ trở nên càng thêm hung bạo, khát máu. Trong

Tung quận này còn không ít đệ tử Vấn Phạt Tông, nếu để bọn họ biết thân

phận thật sự của Trường Sinh…

Tống Ly vô thức giật giật sợi xích sắt trên người. Lúc này nàng càng nóng lòng

muốn thoát khỏi nơi này hơn bao giờ hết.

……

Sau khi Lục Diễn tìm được Lăng Viễn của Vấn Phạt Tông, Lăng Viễn lập tức

truyền tin cho các thế lực Vấn Phạt Tông rải rác khắp Tung quận, toàn lực tìm

kiếm tung tích của Tống Ly.

Cùng lúc đó, Tiêu Vân Hàn cũng phát hiện tên lưu manh mà bọn họ từng để ý

gần đây không còn xuất hiện nữa, chưởng quầy khách điếm cũng biến mất.

Men theo manh mối này, hắn lần theo điều tra tiếp.

Nửa đêm về sáng, Lục Diễn ôm Tống Trường Sinh đi tìm Tiêu Vân Hàn hội hợp.

Đứa trẻ cứ khóc mãi không ngừng, một phần vì không tìm thấy Tống Ly, phần

khác là vì thể chất thuần dương của Lục Diễn khắc chế khiến nó khó chịu.

Lục Diễn dỗ đến khàn cả giọng mà vẫn không tìm ra nguyên nhân, mãi tới khi

nhìn thấy cổ tay trống trơn của Trường Sinh, hắn mới sực nhớ trước đó đứa bé

có đeo một chiếc vòng vàng, giờ thì không thấy đâu nữa.

Hắn cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân rồi!

“Trường Sinh ngoan, đợi về tới Phong Tranh quận, ta lại làm cho Trường Sinh

một cái vòng vàng, còn khắc con cá nhỏ mà Trường Sinh thích nhất…”

Tống Trường Sinh khóc còn thảm hơn.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Vân Hàn phát hiện ra vấn đề, nói: “Hình như con bé

không thích ngươi, để ta bế cho”

“Không thể nào!”

Lục Diễn sống chết không tin, vẫn đem đứa bé giao cho Tiêu Vân Hàn.

Kiếm ý độ kiếp trên người Tiêu Vân Hàn lại càng khắc chế Trường Sinh hơn

nữa. Nước mắt của đứa trẻ cứ thế chảy không ngừng.

“Không khóc không khóc, không cần Tiêu thúc bế, Lục thúc bế!”

Lục Diễn lại giật lấy đứa bé từ tay Tiêu Vân Hàn.

Ở tận trong địa lao, Tống Ly tuyệt đối không thể ngờ rằng, đối với Trường Sinh

mà nói, mối nguy hiểm lớn nhất không phải là đệ tử Vấn Phạt Tông, mà chính

là hai tên kia…

……

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Khi trời sắp sáng, Ngu Ngưng bị ném trở lại địa lao. Bộ dạng của nàng khiến

các nữ tu trong lao đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy thương tích, thậm chí máu còn thấm qua y

phục chảy ra ngoài.

Nếu chỉ là song tu bình thường thì tuyệt đối không thể thành ra như vậy.

Những nữ tu trong lao hiểu rõ hơn ai hết: Ngu Ngưng rõ ràng là đã bị đánh!

“Con đĩ thối gan cũng lớn thật, đến cả đồ của nhị ca mà cũng dám trộm!”

Tên tà tu ném nàng vào chửi rủa đầy căm phẫn, trước khi đi còn nhổ một bãi

nước bọt lên người Ngu Ngưng cho hả giận. Sắc mặt Tống Ly khẽ biến, nàng

đã đoán được vì sao Ngu Ngưng lại đi trộm đồ.

Đợi tên tà tu kia đi xa, địa lao lại trở về yên tĩnh. Ngu Ngưng bị hành hạ đến

mức như một con rối gỗ tàn tạ, đâu còn chút sức sống như ngày hôm qua.

Nhưng lúc này, nàng dốc hết sức lực ngẩng đầu lên, hướng về phía Tống Ly,

chậm rãi nở một nụ cười.

“Ta… lấy được rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.