Nếu nói sinh cơ mà Tống Ly truyền vào cơ thể nàng như sông dài cuồn cuộn,
thì sinh cơ đang nhanh chóng trôi mất trong người nàng lại tựa biển cả mênh
mông.
Mạc Uyên biết Tống Ly muốn cứu mình, nhưng lần này, là chính nàng không
muốn sống nữa.
Bất lực cười khẽ một tiếng, rồi nói: “Không cần lo lắng, từ khi ta gả vào phủ
quận thủ, ngày đêm lấy thân nuôi độc, ở bên Vệ Bản, hắn đã sớm trúng độc ăn
sâu vào xương tủy”
“Một khi hắn vận dụng ồ ạt linh lực trong cơ thể, độc tố tích tụ trong người sẽ
lập tức phát tác, vật cực tất phản, cực thịnh tất suy”
“Đại trận trong phủ quận thủ này, hắn không dùng được đâu…”
Giọng nói của Mạc Uyên ngày càng yếu, nhưng lọt vào tai Tống Ly lại như sét
đánh ngang tai. Thì ra sinh cơ ảm đạm của nàng… lại đến từ như vậy.
“Ngươi muốn đối phó Vệ quận chủ, hà tất phải đánh đổi cả mạng sống của
mình?” Tống Ly hỏi.
“Ta cũng không còn cách nào khác. Một dân thường muốn đối phó với quận
chủ nắm quyền cao chức trọng, không liều mạng ngọc đá cùng tan, lấy đâu ra
cơ hội báo thù rửa hận?”
“Đạo trưởng cũng đã thấy rồi, cỏ đầu rắn là thứ gì”
“Trong Tung quận có một tổ chức ẩn mình trong bóng tối, sự tồn tại của chúng
là cơn ác mộng của mỗi người dân nơi đây. Chỉ là rất lâu trước kia, thế lực của
chúng chưa hùng mạnh như bây giờ”
“Chính là thủ lĩnh của tổ chức đó biết được Vệ quận chủ có sở thích thưởng
thức đầu người trong bí mật, nên mới thuận theo sở thích ấy, tạo ra thứ gọi là
cỏ đầu rắn”
“Chúng dùng đầu người sống, bọc bằng da rắn, chôn xuống đất gần sông Quỷ
Mẫu”
“Sang năm sẽ mọc lên loại cỏ đầu rắn quái dị đáng sợ. Chúng lén đưa thứ này
vào phủ quận chủ, quả nhiên nhận được sự che chở của Vệ Bản. Việc buôn bán
độc thảo cấm kỵ liền như dịch bệnh điên cuồng lan khắp Tung quận. Tổ chức
đó nhanh chóng lớn mạnh, dân chúng ngày ngày sống trong sợ hãi vô hạn,
không biết khi nào mình hoặc người bên cạnh sẽ bị bắt đi, bị chém đầu để
mua vui cho quận chủ, hoặc bị mổ bụng trở thành công cụ vận chuyển độc
thảo”
Nói đến đây, nước mắt Mạc Uyên trượt dài nơi khóe mắt.
“Hôm đó, ta chỉ ra ngoài mua quế hoa du mà các muội muội trong nhà thích
nhất. Lúc trở về, thứ ta nhìn thấy lại là cả sân đầy máu tươi, thi thể không
đầu của họ, đến cả an táng cũng không thể… khụ khụ khụ…”
Khi cảm xúc dâng trào, Mạc Uyên ôm ngực, liên tục ho ra máu.
Đó là ký ức sâu kín và đau đớn nhất chôn giấu trong lòng nàng. Những ngày
tháng ở phủ quận thủ, nàng chưa từng dám nhớ lại trước mặt người khác.
Vệ quận thủ làm ác đủ điều, bản tính đa nghi. Nàng một mình bước tới đây,
sớm đã kiệt quệ cả tâm lực lẫn tinh thần. Nhưng cuối cùng… cuối cùng cũng
chờ được đến ngày này.
“Ta may mắn vì gương mặt này vẫn còn chút giá trị, có thể lọt vào mắt Vệ Bản,
được hắn mang theo bên người. Dù mỗi đêm ta đều muốn giếc hắn, ta vẫn
ép mình nhẫn nhịn”
“Ta cũng luôn biết, đầu lâu của người thân đều bị hắn nuôi dưỡng trong viện
hoang ở góc tây nam. Nhưng ta không thể gặp họ, dù chỉ từ xa nhìn một lần”
Bàn tay Mạc Uyên run rẩy, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm.
Nàng vừa khóc vừa hít mũi, dùng dao cắt đi một đoạn tóc của mình. Trên đó,
vẫn còn phảng phất hương quế hoa nhàn nhạt.
“Xin đạo trưởng giúp ta. Sau khi ta chết, hãy đưa đoạn tóc này về bên cha
mẹ ta”
“Nói với họ rằng đại thù đã báo, có thể yên tâm mà đi. Mạc Uyên lấy thân báo
đáp ân sinh thành, dẫu chết… cũng không hối hận…”
Tựa như hồi quang phản chiếu, càng về cuối, giọng nói của nàng lại càng kiên
định, rõ ràng.
Trên không trung, độc tố tích tụ nhiều năm trong cơ thể Vệ quận thủ phát tác,
hắn bị trận pháp phản phệ, lúc này mới nhận ra bấy lâu nay mình luôn bị người
gối chung chăn tính kế.
Hắn đột ngột phun ra một ngụm máu tươi. Khi chạm vào đại trận đoạt sinh
cơ, trận pháp lập tức nghịch chuyển, bắt đầu cướp lấy sinh cơ của chính Vệ
quận chủ.
Nhân lúc Vệ quận chủ giằng co với đại trận, Vạn Túc trưởng lão của Vấn Phạt
Tông nhanh chóng phản công, từng chưởng từng chưởng đánh vào chỗ
hiểm. Chỉ trong chốc lát, Vệ Bản đã bại trận, máu me đầm đìa.
Mạc Uyên ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ấy. Suốt bao năm qua, đây là lần đầu
tiên trên gương mặt nàng nở ra nụ cười thật sự từ tận đáy lòng. Cùng với giọt
nước mắt cuối cùng rơi xuống, nàng cũng vĩnh viễn khép lại đôi mắt…
Nàng ra đi thanh thản, đúng như lời nàng đã nói.
Dẫu chết, không hối hận.
con/chuong-71-lay-than-bao-dap-an-sinh-thanhhtml]
Tống Ly nắm chặt đoạn tóc còn vương hương quế hoa, chậm rãi đặt thi thể
Mạc Uyên xuống đất.
Nàng nhắm mắt lại, gắng gượng đè nén nỗi bi thương trong lòng. Cuối cùng,
trong gió vang lên một giọng nói rất khẽ nhưng vô cùng kiên định:
“Tán tu Tống Ly, nhất định không phụ sự ủy thác”
…
Tung quận, một góc âm u nào đó.
Một tà tu đại năng đang bế quan chợt tỉnh lại, bay ra khỏi động phủ, nhìn về
hướng phủ quận chủ.
Cuộc chiến trên không trung phủ quận chủ hiện ra trong thức hải của hắn,
thậm chí bao gồm cả cảnh Mạc Uyên chết đi.
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Uổng cho hắn còn là quận chủ Tung quận, bên cạnh giấu một nữ nhân mang
lòng khác mà bao năm trời không hề hay biết”
“Chủ nhân, Vệ quận chủ đang bị phản phệ, e là không chống đỡ nổi nữa” Tùy
tùng phía sau nói.
“Nếu hắn chết, triều đình phái quận chủ mới tới lại phải tốn công lôi kéo,” tà
tu đại năng nghiến răng nói, “Đúng là chỉ biết gây phiền phức!”
Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, cánh cửa không gian mở ra, bóng dáng tà tu đại năng trực tiếp
xuất hiện trên không trung phủ quận chủ.
Cảm nhận được uy áp không thể chống cự bao trùm lấy mình, sắc mặt Vạn Túc
trưởng lão đại biến.
Uy áp này, ông chỉ từng cảm nhận khi giao thủ với đại năng Hợp Thể kỳ trong
tông môn! Quả nhiên là kết quả tệ hại nhất được dự đoán từ trước: đại năng tà
tu ẩn náu trong Tung quận, là Hợp Thể kỳ!
Hơn nữa lại đến nhanh như vậy, không biết đại năng mà tông môn phái tới đã
tới Tung quận hay chưa…
“Hừ,” tà tu Hợp Thể kỳ phát ra tiếng cười quái dị phía sau lưng Vạn Túc trưởng
lão, giọng đầy khinh miệt, “Chỉ là Nguyên Anh kỳ mà cũng dám múa rìu qua
mắt thợ trước mặt bản tọa? Không biết Tung quận này có bản tọa trấn giữ
sao!”
Vạn Túc Trưởng lão cắn răng, bị uy áp ép đến mức phun ra một ngụm máu,
oán hận nhổ bãi máu ra.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
“Tà môn ngoại đạo cũng dám tự xưng bản tọa? Thiên lao của Vấn Phạt Tông
rộng rãi lắm, mời ngươi vào ngồi!”
“Cuồng vọng!” Tà tu nhíu mày quát lớn, uy áp càng thêm nặng nề, ép đến mức
Vạn Túc trưởng lão lại phun ra từng ngụm máu lớn.
“Trưởng lão!” Lăng Viễn đứng dưới đất thấy cảnh này, tâm thần đại loạn. Ánh
mắt tà tu quét xuống, lại hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là Trúc Cơ kỳ, chỉ là Luyện Khí
kỳ, cũng dám…”
Chưa kịp nói hết lời hung hăng, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, nơi chân trời
lóe lên một bạch quang sáng bạc. Một vật như sao băng lao thẳng về phía đầu
hắn.
Chiếc xẻng bạc sáng loáng mang theo lực đạo mười phần nện thẳng lên đầu tà
tu, trong nháy mắt đã chấn cho não hắn rung nát.
Cùng lúc với chiếc xẻng, trên không trung vang lên một giọng nói kèm theo uy
áp vô thượng:
“Chỉ là Hợp Thể kỳ mà cũng dám giếc người của Tán Tu Liên Minh ta, muốn
lên bàn ăn rồi sao?!”
Chớp mắt, một bóng người áo xanh xuất hiện. Bà giơ tay, trong lòng bàn tay
hiện ra lực hút, chiếc xẻng vừa bị ném đi liền như tiên bảo bay ngược trở về tay
.
Ngẩng đầu nhìn người trên không, ánh mắt Tống Ly sáng lên: “Dì Lưu”
Sau đó lại có chút tiếc nuối: “Nếu vừa rồi ném là dao phay thì tốt rồi, tà tu kia
đã trực tiếp rơi đầu xuống đất”
Trên không trung, dì Lưu dĩ nhiên nghe thấy lời thì thầm của nàng.
“Đối phó với loại này, còn chưa xứng để ta rút Đồ Long Bảo Đao!”
Đây là lần đầu tiên Tống Ly nghe được tên của con dao thái rau mà dì Lưu
vẫn thường dùng hằng ngày.
Quả nhiên… bá khí.