Quán Cơm Liên Giới

Chương 2



Sẵn sàng

“Thôi thì coi như bỏ tiền vào quán ngồi điều hòa vậy”

Nghĩ vậy, Từ Tuấn cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nam Đồ đặt một nồi nước lên bếp nấu mì, nồi còn lại hâm nóng nước dùng

xương bò.

Dù tiệm ăn vắng vẻ, không một bóng khách, cô vẫn tập trung làm từng món ăn

thật cẩn thận, tuyệt đối không làm qua loa vì không muốn làm mất danh tiếng

của Tiệm Cơm Nam Lai.

Bảng hiệu treo trước cửa là do ông nội Nam Đồ để lại cho cô.

Tiệm Cơm Nam Lai cũ vốn mở ở một con phố khác, diện tích không lớn, trang

trí cũng không sang trọng, nhưng trong khu phố thì cực kỳ nổi tiếng. Cứ đến

giờ cơm là chật kín chỗ ngồi, nhiều khi khách phải tự mang ghế đến ngồi để

được ăn.

Tiệm Nam Lai đông khách như vậy, dĩ nhiên là nhờ vào tay nghề của ông nội

Nam Đồ – Nam Nguyên Hải.

Nam Đồ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên bên cạnh ông nội, ngửi quen mùi dầu

mỡ. Mới hơn mười tuổi cô đã vào bếp phụ giúp, khi ấy hàng xóm còn có thể

phân biệt được món cô nấu và món ông nội cô làm.

Nhưng về sau, mọi người không còn nhận ra nữa, ai nấy đều khen ngợi cô là

thiên tài nấu nướng, cho rằng cô sinh ra để kế thừa Tiệm Cơm Nam Lai.

Nhưng ông nội cô lại không nghĩ vậy.

Nghề đầu bếp được gọi là “nghề chăm chỉ”, không phải vì cái gì khác, mà vì

cực khổ. Chỉ cần chịu khổ chịu cực, làm chăm chỉ, thì sẽ có tiền.

Cháu gái học hành giỏi giang, sau này nhất định phải vào công ty làm việc,

sao có thể giống ông quanh năm suốt tháng luẩn quẩn bên bếp lửa?

Với mong ước của ông nội, Nam Đồ đã thi đỗ đại học ở tỉnh khác, sau khi tốt

nghiệp cô vào làm trong một công ty lớn, hoàn toàn rời xa căn bếp ám mùi dầu

khói.

Mãi cho đến một tháng trước, công ty bắt đầu cắt giảm nhân sự và Nam Đồ

cũng nằm trong danh sách bị sa thải.

TBC

Để tiết kiệm chút tiền bồi thường, công ty vốn nhìn có vẻ đàng hoàng lại giở đủ

trò, tìm mọi cách ép cô phải chủ động xin nghỉ việc. Cấp trên vốn thân thiện,

đồng nghiệp từng hòa hợp, chỉ sau một đêm đã lộ bộ mặt khác.

Nam Đồ bước đi vô định trên những con phố phồn hoa nhưng xa lạ, lúc này cô

mới nhận ra thành phố này không phải là nhà của mình. Cô cũng không hề

thích công việc này.

Nhưng giờ đây, cô cũng chẳng còn Tiệm Cơm Nam Lai để kế thừa nữa.

Sau khi cô lên đại học không lâu, khu vực xung quanh quán ăn cũ của gia đình

được quy hoạch để xây dựng ga tàu điện ngầm, cả khu bị giải tỏa.

Thế nhưng, việc giải tỏa không giúp nhà họ Nam đổi đời chỉ sau một đêm, bởi

mặt bằng quán ăn là thuê chứ không phải của gia đình.

Khi đó, ông nội Nam Đồ là ông Nam Nguyên Hải cảm thấy mình vẫn còn sức

khỏe, không muốn nghỉ hưu. Ông tìm được một mặt bằng khác nằm ở một con

phố xa hơn, rộng rãi, sáng sủa hơn nhiều so với quán cũ, giá thuê lại khá rẻ,

vẫn nằm trong khả năng chi trả của gia đình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.